Tô Thanh Y ủ rũ nhìn Tô Thanh Thanh đã khuất xa, mãi không rời mắt.
Thích Dung đeo theo túi đồ, tránh không được mà đi cũng không xong. Ở nhà người ta tận mấy hôm, không từ mà đi đã đành còn gặp ngay chủ nhân ở trước cửa, thật sự là quá mất mặt.
Thích Dung ho khụ một tiếng, ngẩng đầu nhìn trời, đôi mắt đảo quanh rồi gọi lớn: "Tô Thiếu trang chủ."
Tô Thanh Y quay đầu nhìn thấy Thích Dung, gương mặt của y lộ ra chút ngạc nhiên sau lại trở lại trạng thái lúc đầu, y nở một nụ cười hiền hòa: "Dung cô nương, cô không cần khách sáo vậy đâu, gọi ta Thanh Y là được rồi."
Ánh mắt của y dán chặt vào chiếc túi đồ của Thích Dung: "Trời vẫn còn chưa sáng, Dung cô nương đây là đang...?"
Thích Dung ăn nói vớ vẩn với gương mặt không thể nghiêm túc hơn: "Ta về nhà, ta đã làm phiền quý sơn trang mấy hôm nay rồi, ăn nhờ uống nhờ mãi thật sự ta rất ngại. Vừa hay lại vô tình biết được chuyện lớn của quý sơn trang, ta không tiện nán lại lâu. Hơn nữa, ta ra ngoài đã lâu như vậy rồi, người trong nhà chắc cũng đang lo cho ta lắm."
Tô Thanh Y áy náy nói: "Dung cô nương từ xa đến, vốn nên để chủ nhà như ta tiếp đãi tận tình, đáp lại ơn cứu mạng tại núi Vân Sơn hôm đó, nhưng ai ngờ..."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play