Trằn trọc suốt đêm, lại là một đêm mất ngủ, sáng sớm hôm sau, Thích Dung thay một bộ thường phục, chuẩn bị đến chính đường sơn trang Vấn Kiếm tế bái Tô Nhược Bạch.
Mở cửa phòng, chân trái vừa bước ra khỏi bậc cửa đã nhìn thấy Đường Nhạn đang ngồi trong đình viện từ phía xa, đôi mắt khóc đến đỏ hoe, sưng lên giống hệt như quả hạch đào vậy. Nhìn thấy nàng bước ra, khóe mắt đọng nước quay sang nhìn nàng rồi cúi đầu, từng giọt nước mắt lăn dài trên đôi gò má, rơi xuống chiếc bàn đá.
"Đừng nói là cô khóc suốt cả một đêm đấy nhé?"
Hôm qua trên đại hội Vấn Kiếm, sau khi Đường Nhạn chạy khỏi hồ Động Tâm thì không còn nhìn thấy nàng ấy nữa. Trông bộ dạng thế này chắc là đã trốn ở một góc nào đó khóc rồi. Tối hôm qua khi Thích Dung quay trở về thì trời đã sáng, nàng không nhìn thấy có người ngồi ở đây, có vẻ như là vừa mới đến đây ngồi.
Cô nhóc này làm từ nước đấy à? Thích Dung ngồi bên cạnh Đường Nhạn, vỗ nhẹ vào vai nàng ấy và hỏi: "Không phải bây giờ cô nên đến linh đường túc trực ở đó sao?"
Một ngày là sư, cả đời là cha, theo lý mà nói đệ tử phải túc trực ở từ đường quỳ bảy ngày cho sư phụ. Nàng ấy không ở linh đường mà lại chạy đến trước cửa phòng Thích Dung khóc, nhất định là có chuyện gì rồi.
Nhắc đến việc này, Đường Nhạn không kiềm được mà sụt xịt mũi hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói: "Sư huynh đuổi ta ra ngoài đấy, sư nương nói rằng linh đường không cần đám đệ tử bọn ta túc trực, có sư huynh và Tô Thanh Thanh quỳ ở đó là được rồi."
Thích Dung thầm thở dài một tiếng, không thể không thừa nhận rằng tên lừa đảo giang hồ đó cũng có đôi phần bản lĩnh, chẳng bao lâu mà lời của Phương Hủ Chi đã ứng nghiệm từng chút một, quả nhiên sơn trang Vấn Kiếm sinh lòng nghi ngờ với Đường môn rồi. Tô Thanh Y đuổi hết đám đệ tử ra ngoài không để bọn họ túc trực bên linh cữu, rốt cuộc là sợ đánh rắn động cỏ hay là Tô Thanh Y cố ý bảo vệ Đường Nhạn đây?
Bây giờ Đường Nhạn đã khóc không ra nước mắt nữa rồi, chỉ còn nức nở theo bản năng mà thôi, Minh chủ Vấn Kiếm Minh chết rồi, mọi người trong sơn trang Vấn Kiếm đều đang rất mực đau buồn, còn ai đủ sức quan tâm nàng ấy chứ. Bước ra khỏi linh đường, Đường Nhạn cũng không thể thất lễ ở bên ngoài chỉ đành tìm một góc yên tĩnh khóc một lúc.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT