Một câu nói đùa vô tình lại thành lời tiên đoán. Năm 22 tuổi, Phạm Lâm Ca nhờ bức tranh sơn dầu “Cứu Rỗi” mà lập tức gây chấn động trong giới nghệ thuật.
Trong tranh, dưới ánh trăng tĩnh lặng, một cậu bé đi trên con đường trải đầy hoa hồng. Những bụi gai bên đường khiến cậu bị xước xát đầy mình, để lại sau lưng những dấu chân đỏ thẫm, đẹp đến thê lương. Con đường trước mặt cậu kéo dài đến một vùng tối tăm không thấy điểm kết thúc.
Đằng trước lẫn đằng sau đều là vô tận, cậu bé cứ mãi bước đi trên con đường đầy gai, lặp đi lặp lại không ngừng, như một vòng lặp vĩnh cửu.
Bức tranh mang tên “Cứu Rỗi”, nhưng những ai nhìn thấy nó lại chẳng cảm nhận được chút hy vọng hay an ủi. Thay vào đó, họ chỉ cảm thấy sự đau khổ, tuyệt vọng và bi ai của cậu bé. Cậu vùng vẫy trong định mệnh, khao khát tìm thấy một tia sáng, nhưng chỉ có thể để bóng tối nuốt chửng mình.
Bức tranh gây nên một cơn chấn động nhỏ trên trường quốc tế. Những người chưa từng gặp tác giả của nó cũng như chạm được vào tâm hồn của anh qua nét vẽ. Một bậc thầy nghệ thuật nhận xét: “Bút pháp đầy cảm xúc, tinh tế, sâu sắc chạm đến tâm can. Nếu không có trải nghiệm cá nhân sâu sắc, tuyệt đối không thể có một tác phẩm như vậy.”
Khi Hứa Sâm Luân nhìn thấy bức tranh, anh đang bận rộn mở rộng thị trường quốc tế ở châu Âu. Nhưng ngay khi nhận được tin tức, anh lập tức bỏ hết công việc, đáp chuyến bay đêm về nhà họ. Anh đánh thức Phạm Lâm Ca và ôm chặt lấy cậu.
Sau bức tranh đó, tên tuổi của Phạm Lâm Ca nổi như cồn, nhưng cậu không bao giờ vẽ thêm bức tranh nào mang màu sắc tuyệt vọng và nặng nề như vậy nữa. Một số người mỉa mai rằng cậu “hết ý tưởng”, nhưng cậu chỉ cười, không để tâm. Vì thật ra, cậu không muốn người nào đó phải thức trắng nhiều ngày liên tiếp, vội vã đáp chuyến bay chỉ để xem cậu có ổn không.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT