Trước khi bước vào, Hứa Sâm Luân khẽ kéo tay Phạm Lâm Ca:
“Lát nữa cậu cứ trốn sau lưng tôi, đừng lên tiếng.”
Phạm Lâm Ca mím môi không trả lời.
Hứa Sâm Luân đẩy cửa bước vào. Trong khoảnh khắc đó, tất cả ánh mắt trong văn phòng đều đổ dồn về phía hai người, bao gồm cả mẹ Thôi, người đang mắng chửi rất hăng.
Nghe tiếng mở cửa, giọng của mẹ Thôi lập tức im bặt, giống như con vịt bị bóp nghẹt cổ. Nhưng ngay sau khi nhìn thấy họ, bà ta lập tức hiểu ra.
“Ồ, hóa ra là cậu đấy, Phạm Lâm Ca. Cậu còn mặt mũi ở lại trường này sao? Cô Vương, loại người như cậu ta không phải nên đuổi học từ lâu rồi sao? Người bên cạnh là tình nhân của cậu à? Là cậu sai bảo thằng nhóc này đánh Kỳ Kỳ bị thương đúng không? Tôi sớm đã biết cậu không phải thứ tốt đẹp gì rồi, đồ hạ tiện!”
Giọng the thé của mẹ Thôi vang lên chói tai, xuyên thẳng vào màng nhĩ. Hứa Sâm Luân nghe thấy bà ta lăng mạ Phạm Lâm Ca, sắc mặt lập tức trầm xuống, khóe môi nhếch lên một nụ cười nửa như mỉa mai, ánh mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm vào bà ta, như muốn nuốt chửng cả người.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play