Thân xác hiện tại của anh cũng tên là Hứa Sâm Luân, hoàn toàn trùng tên với anh, nhưng cuộc đời thì khác xa như trời với vực so với ảnh đế Hứa Sâm Luân.  

Theo cách nói của Hứa Sâm Luân bây giờ thì: quá tệ.  

Nguyên chủ là một cô nhi, bỏ học từ cấp ba, luôn chật vật kiếm sống ở tầng đáy của xã hội, nhưng lại ảo tưởng và ngông cuồng. Tuy vậy, nguyên chủ cũng có lý do để kiêu ngạo: ngoại hình của anh ta, dù trong làng giải trí đầy rẫy mỹ nhân, vẫn thuộc hàng đỉnh cao, khiến những minh tinh hàng đầu đứng cạnh cũng trở thành nền phụ họa.  

Sau đó, anh ta được một người tìm kiếm tài năng từ công ty lớn phát hiện và gia nhập công ty giải trí Thần Quang.  

Ban đầu, công ty nghĩ rằng anh ta sẽ nổi đình nổi đám, nên đã đầu tư rất nhiều tài nguyên, sắp xếp cho anh ta một quản lý khá giỏi. Dưới sự lăng xê của công ty, Hứa Sâm Luân bắt đầu nổi lên.  

Nhưng đi kèm với danh tiếng là vô số tin tức tiêu cực. Nào là coi trời bằng vung, kiêu căng ngạo mạn, diễn xuất dở, thái độ ngôi sao. Có thể hình dung, khi đang trên đà nổi tiếng nhưng chưa có nền tảng vững chắc, anh ta đã bị những tin đồn tiêu cực này đè bẹp. Thậm chí, bằng chứng đăng trên mạng đều rất xác thực, khiến phía Hứa Sâm Luân không có cách nào phản bác.  

Thế nhưng, anh ta vẫn không chịu sửa đổi, tiếp tục gây chuyện. Cuối cùng, công ty không chịu nổi nữa, chuyển anh ta sang một quản lý không nổi tiếng và thiếu nhiệt huyết.  

Suy cho cùng hắc hồng cũng là một cách để nổi tiếng , nhưng giờ đây cậu ta chỉ có hắc mà không còn hồng nữa.  

Sau khi đọc hết ký ức, trước mắt Hứa Sâm Luân hiện lên một màn hình sáng, trên đó có một dòng chữ đặc biệt nổi bật:  

“Có muốn đọc cốt truyện gốc không?”  

Hứa Sâm Luân không chút do dự chọn "Không".  

Anh từng nói rồi, mình đến đây là để gây dựng sự nghiệp, không phải để gây dựng tình cảm. Anh cũng đã hỏi rõ, nhiệm vụ thất bại sẽ không bị trừng phạt. Dù sống ở đâu cũng là sống, Hứa Sâm Luân vốn dĩ rất thoáng, sống trọn một kiếp này cũng không phải là điều tồi tệ.  

Trở về nhà, Hứa Sâm Luân xoa dịu cơ thể vài lần, sau đó ngâm mình trong nước lạnh hơn một tiếng đồng hồ mới ép được ngọn lửa trong người xuống. Xong xuôi, trời cũng sáng. Anh thậm chí không kịp thay quần áo, nằm xuống giường ngủ ngay.  

Vài tiếng sau, anh bị đánh thức bởi một giọng nói chói tai đang ầm ĩ gọi anh mở cửa.  

Hứa Sâm Luân bực bội kéo gối che đầu, nhưng giọng nói đó vẫn không ngừng len vào tai anh. Thậm chí anh còn nghe thấy tiếng hàng xóm nói chuyện.  

Ai lại dám quấy rối giấc ngủ của anh? Hứa Sâm Luân mở bừng mắt, trong đôi mắt còn chút vẻ ngái ngủ nhưng ánh nhìn sắc lạnh đầy uy lực không thể xem nhẹ.  

Anh muốn xem thử là con vịt nào không chịu ở yên trong chợ, lại mò đến cửa nhà anh gáy lên om sòm. Hứa Sâm Luân cười lạnh, chỉnh lại quần áo rồi ra mở cửa.  

Chưa kịp nói một câu, ánh mắt anh đã bắt gặp một bàn tay đeo nhẫn kim cương đang giơ lên, với tư thế đầy hung hãn, rõ ràng là muốn giáng xuống mặt anh.  

Nhưng âm thanh cái tát vang dội mà người đó mong đợi lại không xuất hiện. Thay vào đó, cổ tay của người phụ nữ kia bị một lực mạnh giữ chặt.  

Hứa Sâm Luân nắm chặt cổ tay cô ta, mỉm cười lạnh lùng, nói từng chữ một: 

"Cút ra ngoài." Cho cô mặt mũi mà không biết giữ à?  

Hứa Sâm Luân hơi bực bội vì vừa tỉnh ngủ. Đây là khoảng thời gian anh dễ cáu kỉnh nhất trong ngày, và tất nhiên, với người đánh thức anh, anh chẳng có chút thiện cảm nào.  

Người phụ nữ trước mặt mở to mắt, trông có vẻ khó tin. Đây chính là Ngụy Tĩnh Hương, quản lý của nguyên chủ. Cô ta hoàn toàn không ngờ người mà trước đây luôn mềm yếu, răm rắp nghe lời mình như Hứa Sâm Luân lại có phản ứng mạnh mẽ đến thế.  

Khuôn mặt người phụ nữ này lộ rõ vẻ chua ngoa, giọng nói sắc bén liên tục mắng chửi anh:  

"Buông tôi ra! Kêu cậu đi uống vài ly thì sao nào? Có mất miếng thịt nào trên người cậu à?!"  

"Đừng có mà bày ra cái bộ dạng không tình nguyện đó! Cậu muốn làm trò gì đây? Tôi còn lạ gì cậu nữa?"  

"Nói đi! Sao tối qua cậu không đến phòng 1264?"  

Hứa Sâm Luân từ từ ngẩng lên, nhìn thẳng vào người phụ nữ đang bị anh giữ chặt.  

Tối qua, nguyên chủ bị Nguỵ Tĩnh Hương dụ đi tham dự một buổi tiệc. Giữa chừng, cô ta lấy cớ có việc cần làm, bỏ nguyên chủ ở lại một mình với người được gọi là giám đốc Lý kia. Lúc đó, dù ngốc đến đâu cũng hiểu ra vấn đề, nhưng cảm giác vô lực trên người cho anh ta biết rằng anh ta đã bị bỏ thuốc. 

Sau đó, giám đốc Lý rời đi để nhận một cuộc gọi. Nguyên chủ nhân cơ hội đó chạy khỏi phòng bao, dù choáng váng cũng không biết mình đã đi đâu. Một người nào đó đã nắm lấy tay anh và trách móc: 

"Sao giờ mới tới? Còn uống thành ra thế này?"  

Người ấy vừa nói vừa kéo nguyên chủ vào một căn phòng.  

Những chuyện sau đó chính là những gì mà Hứa Sâm Luân trải qua.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play