Hứa Sâm Luân nhìn vào độ nóng của hot search đang giảm dần, suy nghĩ một chút.

Anh gọi điện cho Tần Triết Phong.

"A lô?" Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ đầu dây bên kia.

"Tần Triết Phong, tôi là Hứa Sâm Luân. Rất cảm ơn anh đã giúp đỡ lần này."

Sau khi Tần Triết Phong nói "không có gì", Hứa Sâm Luân đề nghị mời hắn ăn tối, hỏi xem hắn có thời gian không.

Tần Triết Phong nhìn đồng hồ, hiện tại là ba giờ chiều, tối nay hắn rảnh.

Nghe thấy bên kia "ừm" một tiếng, Hứa Sâm Luân biết hắn đã đồng ý.

"Cậu muốn tôi đón cậu ở đâu?"

Hứa Sâm Luân đưa cho hắn một địa chỉ, Tần Triết Phong nói hắn đã biết.

"7 giờ tối được không?"

"Được."

Hai người nói thêm vài câu, phần lớn là Hứa Sâm Luân nói, Tần Triết Phong thỉnh thoảng đáp lại một tiếng. Cuối cùng, Hứa Sâm Luân sợ làm ảnh hưởng công việc của hắn, cười nói một câu tạm biệt rồi cúp máy.

Tần Triết Phong nhìn điện thoại đã bị cúp, suy nghĩ một chút rồi thay đổi ghi chú.

Còn về khu đô thị Thắng Khải...?

Nếu hắn nhớ không lầm, hắn có một căn hộ ở khu vực gần đó, bình thường cũng hay ở đó.

Tối đó, Hứa Sâm Luân thay một bộ đồ không quá xuề xòa, chỉnh lại cổ áo rồi ra ngoài gặp hẹn.

Khi anh vừa đến khu đô thị Thắng Khải, anh nhìn thấy chiếc Bentley màu đen đỗ ở ven đường không xa, chính là chiếc xe đã đón anh lần trước.

Hứa Sâm Luân đi qua nhìn biển số xe.

Anh gõ nhẹ vào cửa sổ, cửa kính từ từ hạ xuống.

Là Tần Triết Phong.

Hứa Sâm Luân hơi ngạc nhiên, không ngờ hắn lại tự lái xe đến.

Tần Triết Phong nghiêng đầu, ra hiệu vào ghế phụ.

"Lên xe."

Hứa Sâm Luân quay người mở cửa xe, sau khi thắt dây an toàn, Tần Triết Phong khởi động xe, chiếc xe từ từ lăn bánh.

"Trợ lý Phùng hôm nay không đi cùng sao?"

"Anh ấy tan làm rồi."

Hứa Sâm Luân quay đầu nhìn về phía Tần Triết Phong.

Từ góc độ này, anh có thể nhìn thấy rõ nét mặt hắn, sống mũi thẳng tắp, đôi môi hơi mím lại và đường quai hàm sắc cạnh.

"Ăn ở đâu?"

"Anh chọn đi, tôi không quen chỗ này."

Hứa Sâm Luân nói thật, nguyên thân thường đi bar, ít khi đến những nhà hàng sang trọng.

Tần Triết Phong nghĩ một chút, rồi dẫn anh đến một nhà hàng Trung Quốc mà hắn thường xuyên ghé.

Chiếc xe quẹo qua nhiều ngõ ngách, tiến vào một con phố cổ.

Đây vốn không phải là nơi đông đúc, buổi tối người qua lại càng ít, phần lớn là những ông lão bà lão đi dạo sau bữa tối.

Tần Triết Phong đỗ xe bên đường, nói: "Xuống xe."

Hứa Sâm Luân nghi hoặc bước xuống xe, quan sát con phố yên tĩnh này.  

“Cẩn thận.” Tần Triết Phong bất ngờ nắm lấy cổ tay anh, kéo anh về phía mình.  

Lưng Hứa Sâm Luân bất ngờ bị va chạm mạnh, anh hít một hơi và quay lại nhìn.  

Thì ra là một thanh niên đang cúi đầu nhìn điện thoại. Thấy mình đụng trúng người khác, cậu ấy vội vàng xin lỗi.  

Hứa Sâm Luân xua tay tỏ ý không sao, cậu ấy lại nói thêm vài câu xin lỗi rồi rời đi. Anh đưa tay xoa lưng. Góc của chiếc điện thoại đập mạnh vào lưng, đau đến mức không cần nhìn cũng biết đã bầm tím.  

“Không sao chứ?” Tần Triết Phong hỏi, hơi thở ấm áp phả vào tai Hứa Sâm Luân, khiến anh nhạy cảm rùng mình, cảm thấy có chút không chịu nổi.  

Tình hình lúc này là Hứa Sâm Luân bị va nên loạng choạng về phía trước, còn Tần Triết Phong đã kéo anh lùi về phía sau khiến hai người đứng rất gần nhau.  

Hứa Sâm Luân và Tần Triết Phong gần như cao bằng nhau, chỉ là Hứa Sâm Luân nhỉnh hơn một chút. Bây giờ, khi anh đang khom lưng vì đau, tai của anh vừa vặn áp sát vào môi của Tần Triết Phong.  

Tần Triết Phong cũng nhận ra tư thế này, hắn hơi lúng túng liếc nhìn anh rồi buông tay khỏi cổ tay anh.  

“Đi thôi.” Tần Triết Phong dẫn đường, có chút không tự nhiên.  

Hứa Sâm Luân theo hắn đi vào một con hẻm nhỏ. Không có gì ngạc nhiên khi xe không thể vào được đây.  

Sau vài lần rẽ ngoằn ngoèo, Hứa Sâm Luân bắt đầu nghi ngờ liệu Tần Triết Phong có định tìm chỗ để tẩn anh không. Đang mải suy nghĩ vẩn vơ, hắn bỗng dừng lại: “Đến rồi.”  

Hứa Sâm Luân không để ý, suýt nữa thì đâm sầm vào hắn.  

Anh giơ tay chạm vào mũi, nhận ra họ đã tới một con hẻm sáng đèn. Con hẻm được trang trí bằng đèn lồng đỏ kiểu Trung Quốc, rực rỡ và tươi vui. 

Một cánh cửa lớn bằng gỗ đỏ có viền đồng mở rộng, bên cạnh có hai người gác cửa. Thấy hai người tiến đến, họ vội làm động tác mời.  

“Tần tiên sinh, hôm nay sao lại có thời gian ghé qua thế?” Một người trông giống quản lý sảnh tiến tới, mặc một bộ đồ truyền thống, bụng tròn trĩnh khiến bộ đồ rộng thùng thình trông như ôm sát người. Gương mặt ông ấy vô cùng phúc hậu, giống như vị lão gia giàu có thời xưa.  

“Mời ngài qua bên này, tôi chuẩn bị một phòng riêng cho ngài.”  

Quản lý tươi cười dẫn Tần Triết Phong và Hứa Sâm Luân lên lầu.  

Vừa chỉ đường, quản lý vừa nhìn sang Hứa Sâm Luân.  

“Vị này chắc hẳn là bạn của Tần tiên sinh? Tần tiên sinh chưa từng dẫn ai khác tới đây.”  

Hứa Sâm Luân không đáp, chỉ nhìn Tần Triết Phong, muốn biết hắn trả lời thế nào.  

Tần Triết Phong giữ nguyên vẻ mặt bình thản, thấy Hứa Sâm Luân nhìn mình thì lạnh nhạt nói: “Đúng, một người bạn.”  

Quản lý mỉm cười rồi chuyển sang nói chuyện khác.  

Hứa Sâm Luân quan sát đại sảnh.  

Nhà hàng Trung Hoa này nằm trong con hẻm tồi tàn nhưng không hề tầm thường. Trang trí vừa hoa lệ vừa tinh tế, mang phong cách cổ kính. Trên sân khấu không xa, có một cô gái che mặt ôm đàn tỳ bà, âm thanh du dương, êm tai.  

Hứa Sâm Luân còn thấy một vài gương mặt từng xuất hiện trên TV.  

Quản lý dẫn hai người qua đại sảnh, tiến vào hậu viện.  

Cách xa tiền sảnh ồn ào, nơi này càng thêm yên tĩnh. Hậu viện có một hồ nước nhỏ, làn gió mát lạnh thổi qua.  

Lên tầng hai của tòa nhà gỗ nhỏ, quản lý mở cửa một căn phòng: “Mời ngài vào.”  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play