Nàng ta đưa tay ra, trên tay treo một cái túi thơm màu xanh nước biển: "Cái này, ngươi có nhận ra không? Bổn Quận chúa một mũi kim một mũi chỉ, thật lòng trao cho Vương gia, vậy mà lại rơi vào tay ngươi, nha hoàn ti tiện!"

Ta giả vờ nhìn một cái, kêu lên: "Nô tỳ nhận ra! Nô tỳ nhận ra! Đây là vật mà Vương gia đánh rơi, Vương gia còn nói, đây là tín vật của Quận chúa tặng, bảo nô tỳ nhất định phải tìm lại! Nhưng nô tỳ tìm hai ngày cũng không thấy, vì vậy, Vương gia còn trách phạt nô tỳ!"

"Ngươi nói dối!" Chưa đợi Vãn Thược nói, Mộc Thiền đã không kìm được, hét lên, "Ngươi rõ ràng nói đây là Vương gia cho ngươi, ngươi mới đưa cho ta!"

"Mộc Thiền, uổng cho ta với ngươi là tỷ muội một hồi, sao ngươi lại có thể vu khống ta như vậy?" Ta vừa nói vừa rơi nước mắt, thoát khỏi tay ma ma, run rẩy chỉ nàng, "Ngươi nói dối cũng phải có cơ sở! Nếu thật là Vương gia ban tặng, ta nào dám tùy tiện đưa cho người khác? Ngươi nhìn xem, chất liệu thượng hạng như vậy, ngươi xem lại thân phận của mình, cho dù ta dám đưa, ngươi dám nhận sao? Rõ ràng là ngươi ăn trộm!"

"Rõ ràng là ngươi... rõ ràng là ngươi..." Mộc Thiền rõ ràng đã hoảng loạn, lắp bắp hét vào mặt ta, "Đêm hôm trước, ta còn nghe thấy ngươi kêu lên! Kêu to như vậy, còn nói Vương gia không thương ngươi, ngươi cũng không biết xấu hổ!"

"Quận chúa, Quận chúa Vãn Thược, không phải vậy." Ta khóc không thành tiếng, nhưng trong miệng đều là lời nói đã chuẩn bị sẵn, "Là Vương gia thấy nô tỳ không tìm thấy túi thơm của ngài, trách phạt nô tỳ, nô tỳ nói một câu trong cơn tức giận, nhưng tuyệt đối không phải như Mộc Thiền nói đâu..."

"Ngươi... ngươi! Nguyên Nguyên! Con nha hoàn đáng c.h.ế.t này!" Mộc Thiền tức giận quá độ, nàng ta ngã quỵ xuống trước mặt Vãn Thược, nắm lấy chân nàng ta, mắt đỏ hoe, nghiến răng nghiến lợi, "Quận chúa Vãn Thược, nô tỳ tận mắt nhìn thấy Vương gia xé rách y phục của nha hoàn này, Quận chúa, nô tỳ tận mắt chứng kiến mà!"

Vãn Thược thật sự bị nàng ta khơi dậy lửa giận, lại căm hận nhìn ta: "Nha hoàn ti tiện, ngươi thật là miệng lưỡi sắc bén, lần này lại bịa ra chuyện gì?"

"Việc không có, nô tỳ không biết bịa ra." Ta thả lỏng toàn thân, ngồi bệt xuống đất, yếu ớt nói, "Mộc Thiền, nàng ta hận ta thấu xương, mới bịa ra những lời độc ác như vậy."

Ta quỳ bò về phía trước hai bước: "Quận chúa, nô tỳ là thông phòng của Vương gia, không sai. Nhưng không giấu gì ngài, Vương gia không hề để tâm đến nô tỳ, nô tỳ đến giờ vẫn là thân trong sạch, nếu không tin, ngài cũng có ma ma bên mình, có thể dẫn nô tỳ đi kiểm tra."

Mộc Thiền không thể tin nhìn ta, ánh mắt của Vãn Thược cũng thay đổi, dường như họ không tin rằng ta lại có gan nói như vậy.

Chương 5

Thực tế, đây cũng là nước cờ cuối cùng của ta.

Quyết đánh đến cùng, nhổ cỏ tận gốc, nếu Vãn Thược vẫn quyết tâm g.i.ế.c ta, ta cũng không thể thoát.

"Nha hoàn ti tiện, ngươi còn dám lừa ta?" Vãn Thược cười lạnh một tiếng, ra hiệu cho hai ma ma hung dữ phía sau ta, "Cởi trói cho Nguyên Nguyên cô nương, kéo vào trong, xem thử nàng là ngọc bích, hay là ngói nát!"

Nha hoàn bên cạnh nàng nhỏ giọng nhắc nhở: "Quận chúa, nếu Vương gia trách tội, e rằng không dễ thu xếp."

Vãn Thược ngẩng cao cổ, liếc nhìn nha hoàn đó một cái: "Sao, ngươi còn sợ Vương gia vì một nha hoàn ti tiện mà cãi nhau với ta sao?"

Với lời này của nàng, hai ma ma như nhận được thánh chỉ, mỗi người túm lấy một cánh tay của ta, kéo lê ta như con ch.ó c.h.ế.t vào phòng nhỏ.

Ta như cá nằm trên thớt, bị m.ổ x.ẻ một cách thô bạo, lòng tự trọng cũng bị xé nát, ta gần như cắn nát răng, móng tay bấu chặt vào da thịt, mới không phát điên trước mặt bọn họ, hoặc cắn lưỡi tự vẫn.

Không biết bao lâu sau, ta gần như mất nửa mạng sống, mới bị hai ma ma dùng vải rách quấn lại, như ném một con búp bê rách xuống đất.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play