Cố Dạng vừa nói thì tay vừa lướt sang một tấm hình khác trên màn hình.

Khoảnh khắc nhìn thấy tấm hình kia, đôi mắt xanh của Caroline lại sáng lên một lần nữa.

Trên tấm hình, một thiếu nữ mặc chiếc váy hai dây màu đen, tóc dài đến eo xõa tung, màu da trắng lạnh như sứ, cô ấy ngồi trên bệ cửa sổ, chỉ lộ ra một đôi mắt xinh đẹp tinh xảo, ánh mắt hờ hững nhàn nhạt, xung quanh lộ ra một khí chất vừa gian tà vừa lạnh lùng.

Giống như là thiên sứ sa ngã nhân gian, vừa chính vừa tà.

"Trời ơi! Thiên sứ sa ngã! Tôi phải lập tức trở về sáng tác một bộ sưu tập có chủ đề thiên sứ sa ngã! Cố yêu quý à, cô thật sự là một kho tàng bảo bối! Gửi cho tôi đi! Gửi cả hai tấm cho tôi! Tôi cần hết!" Caroline kích động đến nỗi tay chân luống cuống, vội vàng lấy điện thoại từ trong túi xách ra: "Người Trung Quốc các cô thường sử dụng ứng dụng tên là gì ấy nhỉ? Wechat phải không?"

Vừa nói cô ấy vừa cuống quýt tải ứng dụng Wechat xuống, sau khi cấp tốc đăng ký thì vuốt vuốt mái tóc xoăn dài của mình rồi cười tươi nói: "Cô quét tôi hay là tôi quét cô đây?"

Cố Dạng: " ..."

Nguyễn Tuyết Linh cũng sợ ngây người.

Đây là Caroline ngạo mạn cổ quái trước đó sao?

Sau khi nhận được ảnh thì Caroline cũng không đoái hoài đến bàn thức ăn Trung Quốc thơm ngon này nữa.

"Cố yêu quý à, hẹn gặp lại nhé. Bà Nguyễn, xin hãy chuẩn bị tiền mua bản thiết kế bộ sưu tập 'Thiên Sứ' của tôi, nể tình thiên sứ nhỏ bé nhà bà, tôi sẽ giảm giá chín mươi phần trăm, gặp lại sau."

Nói xong thì Caroline vừa nhìn màn hình điện thoại vừa vội vàng đi về.

Cả người Nguyễn Tuyết Linh vẫn chìm trong sự mơ hồ, lúc đi ra khỏi Cẩm Ương Hiên, bà mới sững sờ nhìn về phía Cố Dạng và Phong Quyết: "Dạng Dạng, Tiểu Quyết, tiếng Pháp của mẹ không được tốt lắm, vừa rồi Caroline nói là sẽ bán bộ sưu tập 'Thiên Sứ' cho Tuyết Diệu sao?"

Lông mày Cố Dạng cong cong: "Đúng vậy."

Phong Quyết cũng nhẹ nhàng gật đầu.

Nhưng mà lúc này, bên cạnh lại truyền đến giọng nói của bà Tề: "Bà Cố này, tiếng Pháp của bà như thế là kém đến mức độ nào? Bà vừa mới nói cái gì cơ, cô Caroline muốn bán bộ sưu tập 'Thiên Sứ' cho Tuyết Diệu sao? Tôi không nghe nhầm đấy chứ?"

Mấy người bà Hứa cũng đi từ trong Cẩm Ương Hiên ra cùng với bà Tề, trên mặt đều tỏ vẻ cười trên nỗi đau của người khác.

Vừa rồi bọn họ ngồi cách bàn của Nguyễn Tuyết Linh rất xa, không nghe thấy mấy người Nguyễn Tuyết Linh nói chuyện, nhưng mà cuối cùng lại nhìn thấy Caroline nổi giận đùng đùng đi về.

Người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, lúc đó cô Caroline không muốn chờ thêm một lúc nào nữa.

Có thể thấy được là Nguyễn Tuyết Linh đã đắc tội người ta đến mức nào.

Nguyễn Tuyết Linh đang giấu niềm vui lớn trong lòng không có chỗ để khoe, lúc này lại nhìn thấy đối thủ một mất một còn, tâm trạng bà rất vui vẻ, bà nhướng mày, bật lại: "Tiếng Pháp của tôi đúng là không tốt, dù sao thì tôi cũng không phải là người Pháp, nhưng mà không ngờ rằng bà Tề đây là người Trung Quốc, vậy mà tiếng Trung lại kém như vậy, thế mà cũng nghe không hiểu."

Bà Tề bị chẹn họng: "Bà, Nguyễn Tuyết Linh, bà đắc ý cái gì? Vừa rồi chúng tôi đều nhìn thấy Caroline bị bà làm cho tức giận bỏ đi, còn muốn có bộ sưu tập 'Thiên Sứ'? Đúng là ảo tưởng sức mạnh!"

Mấy người phụ nữ bên canh bà Hứa cười nói: "Tôi thấy bà Cố vẫn nên trở về làm phu nhân hào môn thôi, làm người phụ nữ mạnh mẽ độc lập như bà Hứa đây thì không phải là ai cũng có thể làm được đâu!"

Khóe môi bà Hứa nhếch lên, nhìn về phía Nguyễn Tuyết Linh với ánh mắt mỉa mai: "Nhà thiết kế của công ty trang sức Tuyết Diệu cũng không được mấy người, phá sản chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi. Bà Cố này, tôi chờ thu mua Tuyết Diệu của bà."

Bà Hứa vừa nhắc đến chuyện nhà thiết kế thì Nguyễn Tuyết Linh lại muốn nổi cơn tam bành, tức không chịu được, lúc đang định chửi ầm lên, đồng thời muốn chứng minh là Tuyết Diệu đã lấy được bộ sưu tập 'Thiên Sứ' thì lại bị Cố Dạng kéo lại.

"Mẹ ơi bớt giận." Cố Dạng đứng trước mặt Nguyễn Tuyết Linh, nhướng mày nhìn bà Hứa: "Nếu bà Hứa đã không tin cô Caroline đồng ý bán bộ sưu tập 'Thiên Sứ' cho Tuyết Diệu thì có dám đánh cược với mẹ tôi không?"

Bà Hứa cười nhạo: "Chuyện này còn cần đánh cược nữa à? Bộ sưu tập 'Thiên Sứ' còn nhiều người cần lắm, ngay cả những gia tộc lớn ở thủ đô và những nhà tài phiệt ở nước ngoài cũng không thể lấy nó từ tay Caroline được, chỉ là một cái công ty Tuyết Diệu sắp phá sản mà cũng có thể lấy được sao?"

Nguyễn Tuyết Linh cũng kịp phản ứng lại, nếu bà cứ chửi đổng với phu nhân Hứa trên đường như một người phụ nữ điêu ngoa thì cho dù là thắng cũng không có cảm giác thành tựu, còn không bằng bẫy bà ta một vố!

Lúc trước bà đã từng bị phu nhân Hứa bẫy không ít lần rồi!

"Bà chỉ cần nói là bà có dám đánh cược hay không thôi!" Nguyễn Tuyết Linh kiêu ngạo nói với phu nhân Hứa.

Bà Hứa khẽ xì một cái, nhìn về phì Nguyễn Tuyết Linh bằng ánh mắt sâu xa: "Có cái gì mà không dám? Chỉ có điều, phu nhân Cố cũng đừng quên, trước đây bà đã từng thất bại trong tay tôi bao nhiêu nhà thiết kế rồi? Bây giờ bà lấy cái gì ra cược đây? Lấy Tuyết Diệu sao?"

Cơn giận vừa tắt của Nguyễn Tuyết Linh lại nổi lên.

Nhà thiết kế của Tuyết Diệu bị nhà họ Hứa dụ đi nhiều như vậy rồi, một phần là vì nhà họ Hứa chủ động dụ dỗ người, nhưng mà đại đa số là do bà cược thua nhà họ Hứa.

Phu nhân Hứa đã kích Nguyễn Tuyết Linh đánh cược rất nhiều lần, gần như lần nào bà cũng thua, thua đến nối Tuyết Diệu cũng sắp phá sản rồi.

"Được rồi, lấy Tuyết Diệu cược đi. Nếu như tôi không thể lấy được bản thiết kế của 'Thiên Sứ' thì Tuyết Diệu cũng không cần bà thu mua, tôi tặng luôn cho bà! Nhưng mà nếu như tôi thắng, tôi muốn bà trả lại hết những nhà thiết kế vốn của Tuyết Diệu lại đây, đồng thời bà phải cho tôi năm nhà thiết kế hàng đầu của công ty trang sức nhà bà!" Nguyễn Tuyết Linh tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, lần này bà phải trả cả gốc lẫn lãi!

"Được thôi. Tôi chờ Tuyết Diệu của bà." Trong mắt phu nhân Hứa xẹt qua tia sáng, âm thầm cười nhạo trong bụng, Nguyễn Tuyết Linh vẫn là người dễ kích thích như vậy.

Mấy người phu nhân Tề vây quanh phu nhân Hứa, túm tụm rời đi, vừa đi vừa nói: "Vậy thì chúng tôi chúc mừng phu nhân Hứa trước."

Mặc dù Nguyễn Tuyết Linh rất tức vì thái độ của phu nhân Hứa, nhưng mà nghĩ đến chuyện nhanh chóng nở mày nở mặt thì tâm trạng cũng thoải mái hơn.

Bà nhìn về phía Cố Dạng bằng ánh mắt cuối cùng thêm hiền từ và dịu dàng: "Dạng Dạng, may mà có con."

Hôm nay Dạng Dạng đã giúp bà rất nhiều việc.

Đầu tiên là lấy thẻ hội viên VIP của Cẩm Ương Hiên ra giúp bà đập vào mặt Cẩm Ương Hiên, sau đó lại giúp bà tìm linh cảm cho Caroline, từ đó thu được bản thiết kế của bộ sưu tập 'Thiên Sứ', cuối cùng còn giúp bà đào bẫy phu nhân Hứa.

Nguyễn Tuyết Linh tò mò hỏi: "À đúng rồi, Dạng Dạng này, tại sao con lại có thẻ hội viên VIP của Cẩm Ương Hiên?"

Cố Dạng nhận lấy tấm thẻ hội viên VIP mà Nguyễn Tuyết Linh đưa qua, nhíu mày nói: "Chị cho con."

"Ai cơ? Cố Cần sao?" Mặc dù Nguyễn Tuyết Linh không hiểu, nhưng mà lại rất chấn động.

Cố Dạng nhẹ nhàng gật đầu: "Vâng ạ."

Rõ ràng là Nguyễn Tuyết Linh không tin, tự lẩm bẩm: "Chuyện này sao có thể? Nó chỉ là một đứa nhà quê, làm sao có thể giúp con lấy được thẻ hội viên của Cẩm Ương Hiên được?"

Cố Dạng cảm thấy cô cần phải cải thiện quan hệ của mẹ và đại lão một chút, vì vậy nên cô nói: "Hơn nữa sau khi cô Caroline nhìn thấy ảnh chụp của chị thì mới có linh cảm thiên sứ sa ngã đấy. Tấm hình kia của con cũng là do chị chụp cho."

Nguyễn Tuyết Linh hừ nhẹ: "Ảnh chụp chỉ là trùng hợp thôi, nếu không phải Dạng Dạng con áp dụng đúng cách thì nó cũng không có giá trị lớn như vậy. Về phần thẻ hội viên, sao nó có thể có ý tốt đưa cho con thẻ hội viên VIP như vậy được? Hơn nữa, nó lấy ở đâu ra chứ?"

Cố Dạng biết trong lúc nhất thời không thể nào thay đổi thành kiến của Nguyễn Tuyết Linh với Cố Cần được, nói tiếp thì sẽ chỉ làm bà thêm ác cảm với Cố Cần mà thôi, cho nên cô cũng không nhắc lại chuyện này nữa.

Hơn nữa cô cũng không tiện nói 'nick phụ' của đại lão ra được, nếu lỡ đại lão phát hiện ra cô biết quá nhiều, vậy thì nguy hiểm quá.

Sau khi tách ra với Nguyễn Tuyết Linh thì Cố Dạng mới quay đầu lại nhìn Phong Quyết vẫn luôn theo đuôi mình.

Không biết vì sao mà cô cảm giác lúc Phong Quyết ngẩng đầu lên nhìn cô thì có chút u oán, giống như là chú cún con bị chủ nhân vứt bỏ.

Cố Dạng có chút chột dạ quay đầu ra chỗ khác, hỏi: "A Quyết, xin lỗi nhé, vừa rồi đã lơ là cậu. À đúng rồi, cậu đã ăn no chưa?"

Phong Quyết nhớ đến bát gan heo xào được Cố Dạng gắp chồng lên như quả núi thì trong bụng có chút khó chịu, khuôn mặt cũng cứng ngắc, nói: "Cũng no rồi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play