Thủy Lang cũng mệt mỏi, nhưng mặc dù cơ thể dinh dưỡng không đầy đủ, cô lại luôn làm việc cực khổ ở vùng hoang dã phương Bắc, hơn nữa, cô cũng không phải là người mới vào nghề, biết sử dụng kỹ thuật thành thạo thay vì dùng sức lực một cách mù quáng, cũng sẽ không mắc phải sai sót do trục trặc kỹ thuật mà lãng phí thời gian, tốn công sức hơn.
Cho nên sau nửa ngày dài, mặc dù mệt mỏi nhưng không đến mức không thể cầm đũa nổi.
Chỉ là không còn sức để nấu nướng nữa.
“Mợ nhỏ, mẹ bảo con nấu mì.” Thấy mợ nhỏ đã làm xong, Đại Nha nhanh chóng lấy một chậu nước đưa tới: “Mợ muốn ăn loại mì nào?”
Mì sắp chín rồi, nấu chín là phải ăn ngay, nếu không sẽ bị nát nên Đại Nha đợi mợ nhỏ làm xong rồi mới bật lửa.
“Lại ăn mì.” Bởi vì mì rất tiện lợi, Thủy Lãng đã ăn liên tiếp mấy ngày rồi, lúc mua đồ ăn ở cửa hàng cũng mua mì sợi, coi như mỗi ngày chỉ ăn một bữa cơm, nhưng cô đột nhiên nhớ tới mì ống trong túi dệt, hai mắt lập tức sáng lên, cả người tràn trề sức lực: “Cháu đừng nấu nữa, chờ mợ.”
Thủy Lang đi vào phòng, đóng cửa lại, đi vòng qua tấm nệm trên sàn, lấy ra chìa khóa mở tủ đầu giường, lấy mì ống và thịt muối sốt cà chua từ trong túi dệt ra, sau đó lại lấy cà phê và bột ca cao ra.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT