Lão phu nhân quay đầu lại, vẻ mặt đau khổ nhìn Thủy Lang: “Lang Nhi, khi còn nhỏ cháu thân thiết với bà nội nhất. Bây giờ con thấy bà nội cũng không cần nữa phải không?"
Thủy Lang đi đến một cái ghế dài gần đó, ngồi xuống: “Vậy phải xem hôm nay bà tới làm gì đã.”
Lão phu nhân nghe xong, cảm thấy có hy vọng, nước mắt bỗng nhiên lóe ánh sáng, đi tới ngồi ở bên cạnh Thủy Lang: “Bà nội nghe nói cháu đã trở về, chính là tới thăm cháu. Lang Nhi, cháu trở về là tốt rồi. Những năm này cháu đã phải chịu khổ nhiều rồi, cuối cùng cũng đã vượt qua được, gia đình chúng ta cũng coi như đã được đoàn tụ.”
“Chịu khổ sao?” Thủy Lang xoa đầu: “Lần này trở về so với lúc còn nhỏ còn khổ hơn. Ô Nguyên Diệp thế mà còn muốn g.i.ế.c cháu, đến bây giờ cháu còn chưa hoàn hồn đâu.”
Những lời thoại của lão phu nhân đã chuẩn bị sẵn vẫn còn ở trong bụng, chưa kịp ra đến cổ họng đã bị Thủy Lang cướp mất, hồi lâu không nói nên lời: “Sao có thể như vậy? Đó chỉ là đùa giỡn, hai cháu là người thân m.á.u mủ mà.”
Thủy Lang đột nhiên nhặt một bình cứu hỏa màu đỏ trên tường đập về phía đầu lão phu nhân.
Trong nháy mắt Ô Thiện Thành lao tới bảo vệ đầu của mẹ mình, sắc mặt đại biến, trừng mắt nhìn Thủy Lang: “Cháu điên rồi sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play