Hình hội trưởng quay đầu hỏi Tống lão gia: "Ông chủ Tống, có ý kiến gì với trạng thái trước mặt?"
Ngón tay Tống lão gia chống huyệt Thái Dương: "Giống như phá giá dệt Đông Dương năm dân quốc thứ mười một. Tôi kiến nghị mọi người rút chiến tuyến lại, nghĩ cách sống sót."
Ông chủ Lỗ khẽ cười một tiếng: "Ông chủ Tống là người từng trải, thật ra cũng phải nói với mọi người, làm sao co rút chiến tuyến lại, làm sao nghĩ cách sống sót?" Nghe thấy lời này, mặt Tống lão gia nghiêm lại: "Thật là nực cười, ông chủ Lỗ cấu kết với người Đông Dương, muốn áp chúng ta suy sụp, chẳng lẽ lúc này tôi còn phải nói cho ông nghe cử động của mình à?"
"Ha ha ha..." ông chủ Lỗ cười ra tiếng nói: "Ông chủ Tồn gần đây nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, bên ngoài Thư Ngạn nhà các người đang cổ vũ thái thái của ông ly hôn với ông, ở bên trong địa vị của cậu ta và ông ở nhà máy Hải Đông ngang nhau. Những gì năm đó ông có thể sử dụng được, giờ này ngày này ông còn có thể dùng được sao? Ông chủ Tống, giờ phút này chỉ sợ là tượng phật đất qua sông cũng khó bảo toàn thân mình, không có hành động cũng rất bình thường. Thật ra cũng không cần để mặt mũi căng cứng, dù sao công tử nhà ông là người không đâm vào chỗ khó thì không quay đầu lại, để cậu ta đánh rắm một lúc thì biết chỉ đọc sách thôi là không đủ, gừng càng già càng cay. Chẳng qua một đợt này, cũng để chúng tôi nhìn xem ông là Bồ Tát bùn hay là Phật gia thật?"
Ông chủ Lỗ vốn chính là đến xem Tống lão gia có phản ứng gì, giờ phút này thấy ông ấy miệng cọp gan thỏ, còn gầy đi nhiều như vậy liền biết trong khoảng thời gian này ông ấy vô cùng lo âu, điều này làm ông chủ Lỗ yên tâm, ông ta đứng lên: "Chư vị, Lỗ mỗ chỉ làm việc dựa theo quy tắc thương nghiệp, nhưng chư vị nói Lỗ mỗ thành phản đồ, Lỗ mỗ cũng không thể nói gì hơn. Vậy thì cáo từ! Gặp nhau trên thương trường, tất sẽ không lưu tình, các vị trân trọng!"
Ông chủ Lỗ mang theo tươi cười kéo cửa rời đi, nhìn cửa đóng lại, trong lòng nhóm các ông chủ âm thầm thở dài, trải qua một đợt kia ai cũng đều biết, không có ông chủ Lỗ thật sự còn có những người khác, mà cũng không thể bài trừ chuyện tự người Đông Dương làm ra chuyện đó. Dù sao đây đều là những thứ bọn họ phải đối mặt.
Thương lượng tới lui, đối sách vẫn là tăng thu giảm chi, Khai Nguyên gặp phải chính là chuyện vây bổ của vải Đông Dương, chuyển hàng đi đâu? Thảo luận thế nào cũng không nói rõ được lý do, đến cuối cùng ăn cơm cũng không còn tâm tư mà ăn, chỉ có thể tự cầu nhiều phúc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT