Mấy ngày nay Tống Thư Ngạn vẫn luôn ép bản thân tiếp thu kết cục này, hôm nay trút hết ra coi như là thực sự cam chịu số phận: "Hừ, còn có thể thế nào đây? Con có nài nỉ cô ấy cũng không quay lại."
Tống lão gia giống như con trai khi còn bé, đưa tay xoa xoa đầu Tống Thư Ngạn: "Vậy cha yên tâm rồi! Chờ..."
Ông ấy muốn nói với Tống Thư Ngạn là sau này cho dù anh ấy có vừa ý cô gái... nhưng rồi lại không nói thành lời. Thôi! Vẫn để cho con cái tự mình chữa lành vết thương lòng đi. Ông ấy nói "Ngủ sớm một chút!"
"Vâng."
Tống lão gia từ phòng con trai đi ra, trở về phòng mình, tắm rửa xong nằm trên giường, trong đầu lặp đi lặp lại thước phim ngắn ngủi sống chung với vợ trong bao năm kết hôn.
Lăn qua lộn lại đến rạng sáng cũng không ngủ được, Tống lão gia dứt khoát xuống giường, đi xuống tủ bát dưới lầu lấy một chai rượu vang Tây Dương ra, ngồi ở trên sô pha, uống từng ngụm từng ngụm, càng uống con mẹ nó càng tỉnh táo, càng cảm thấy mình không phải là người, số tuổi mấy năm nay đều vứt cho chó rồi. Vợ tốt không cần, lại cần tam thê bảy thiếp để vợ chịu đựng như vậy! Dưới tác dụng của cồn, Tống lão gia vốn có chút tính tình giang hồ liền cho mình một bạt tai: "Heo còn hiểu chuyện hơn ngươi!"
Mấy ngày nay, ngủ một mình, những người đàn bà kia liền thoáng qua trong đầu. Tiếp đó ông ấy liền lăn qua lộn lại, muốn nói rõ những lời trong lòng với cùng Minh Ngọc. Sao bà ấy lại không ở đây, rõ ràng bà ấy đã tới Thượng Hải, tại sao còn muốn ở lại chỗ con bé chết tiệt kia? Không trách tội con bé kia đã không tệ rồi, còn thân thiết với bà ấy như vậy làm gì?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT