Nếu không thừa nhận, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của bà lão này, chắc chắn bà ấy sẽ không bỏ qua. Nếu chuyện này đến tai Trần Thụy thì sẽ rất tệ.
Lý Lệ Hoa suy đi tính lại, cuối cùng cắn môi nói, "Bà ơi, lúc đó tôi hơi hoảng loạn, không nhìn rõ nên đã nhét nhầm mảnh vải của bà vào cùng túi của tôi. Để tôi đi lấy cho bà."
Lý Lệ Hoa vừa nói xong liền vội vàng lục lọi túi của mình. Bà ấy thì tức sôi gan, làm ồn ào cả sân. “Không thấy rõ mà còn đổ thừa à? Cứ cho là cô không thấy rõ. Vậy chuyện cô đụng ngã tôi rồi bỏ chạy, tính sao đây? Cô có phải cố tình không nhìn thấy tôi, một người lớn tuổi như vậy không? Nếu không nhờ cô gái tốt bụng đỡ tôi dậy, chắc tôi đã phải nhập viện rồi. Còn dám tranh chồng với cô ấy nữa chứ, thật không biết xấu hổ! Cha hai đứa nhỏ kia là ai đây, tôi phải nói cho cậu ta nghe mới được. Mắt tôi còn sáng lắm, không dễ lừa đâu!”
Bà ấy tức giận không phải vì Lý Lệ Hoa cầm nhầm cái mảnh vải mới mua, mà là vì bị cô ta đụng ngã rồi bỏ chạy. Bà ấy cảm thấy mình bị đối xử bất công. Trong lòng bực tức, bà ấy nói những lời rất khó nghe, giọng điệu lại rất lớn.
Lý Lệ Hoa vốn là người khéo ăn nói, thường tỏ ra hiền lành nên rất được lòng mọi người. Vì vậy, có nhiều người lên tiếng bênh vực cô ta. “Lệ Hoa còn trẻ, lỡ tay cầm nhầm cũng là chuyện thường mà. Sao bà làm quá lên thế?” “Đúng rồi, nói quá lời như vậy là vu khống đấy.”
Bà ấy hừ một tiếng, “Vu khống à? Tôi sợ các người lắm!”
Tuy nói vậy nhưng bà ấy vẫn có chút e dè, không còn lớn tiếng nữa.
Lý Lệ Hoa chạy từ phòng làm việc ra, mắt đỏ hoe, cầm một mảnh vải đưa cho bà ấy. “Tôi xin lỗi bà, lúc đó tôi không để ý thật.”
Bà ấy vẫn còn tức giận, “Cô đụng tôi một cái rõ mạnh như vậy mà cô không biết à?”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play