Nói xong, sợ trưởng tàu không tin, hắnlấy hết số tiền mình đã trộm ra: “Anh nhìn đây này, đây là đồ tôi trộm được. Anh mau gọi cảnh sát đến bắt tôi đi, tôi muốn vào tù!”
Trưởng tàu nghĩ chắc mình đang mệt quá nên mơ rồi. Làm sao có người tự nhiên chạy đến không những nhận mình là kẻ trộm mà còn nài nỉ bắt mình đi tù?
Lý Thắng Phát nhìn chằm chằm vào trưởng tàu, ánh mắt đầy lo lắng. Hắn sợ trưởng tàu sẽ cho rằng mình là một kẻ ngốc nghếch, không đáng để ý tới. Cảm thấy rất gấp, hắn vội vàng cầm lấy một chiếc ví tiền rồi nói: “Chiếc ví này là của một người mập mạp, bị trộm ở toa số 10. Còn chiếc ví này...” Nói rồi, hắn cầm thêm một chiếc ví khác: “... là của một người phụ nữ trẻ, bị trộm ở toa số 14. Cả hai người này đều đang ngủ say...”
Nói xong, Lý Thắng Phát nhìn chằm chằm vào trưởng tàu, vẻ mặt rất nghiêm túc: “Anh không tin có thể đi hỏi những người khác xem. Tôi không nói dối đâu. Làm ơn hãy giao tôi cho cảnh sát đi.”
Lý Thắng Phát vừa nói xong thì lại chạy trở lại toa tàu, gọi mọi người dậy. Nhiều người tò mò theo hắn đến đây xem chuyện gì đang xảy ra. Các nhân viên tàu và bảo vệ cũng đến.
Thấy nhân viên bảo vệ, Lý Thắng Phát như nhìn thấy cha ruột vậy. Hắn lập tức ôm chặt lấy chân người nhân viên bảo vệ: “Anh cảnh sát ơi, tôi thật sự là kẻ trộm. Anh hãy còng tay tôi lại đi. Tốt nhất là chúng ta có thể bị ở chung một chỗ, để tránh trường hợp tôi lại thừa cơ chạy trốn khi anh không để ý.”
Trưởng tàu hỏi các nhân viên bảo vệ và nhân viên tàu: “Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT