Chính vì từng đi qua thôn Diêu, Đinh Nhan rất quen thuộc với giọng nói và phong tục tập quán của người dân nơi đây. Ngay lập tức, cô nhận ra bà lão này chính là người thôn Diêu. Việc con gái cả bà lão nhà vì sao mất thì không cần nói cũng biết.
Bà lão gầy yếu, cơ bắp teo tóp, nhưng trên người lại không có bất kỳ vết cắt nào, điều này chứng tỏ các con trai của bà đều khỏe mạnh. Tuy nhiên, chúng lại bất hiếu, thấy mẹ già yếu không còn dùng được nữa thì lén lút đưa bà đến nơi này bỏ rơi.
Nơi này cách thôn Diêu ít nhất ba trăm dặm, mà bà lão lại không nhớ rõ mình đến từ đâu. Một người già yếu như vậy làm sao có thể tự mình trở về được? Rõ ràng là mấy đứa con trai của bà muốn mẹ mình chết vạ vật nơi đất khách quê người.
Nghe Đinh Nhan nói xong, mọi người xung quanh đều nghi ngờ nhìn bà lão: “Bà nói có thật không?”
Còn có người tự động suy diễn: "Sao cô biết rõ thế? Thế chẳng phải cô là con gái bà ấy à. Bà ấy đưa cô cho nhà khác nuôi, giờ mới đến tìm con. Nếu không sao lại không kéo người khác mà lại lôi cô gọi là con gái? Nói thật, nếu muốn làm con gái của bà ấy, trước hết cô phải đưa bà ấy về nhà. Dù gì thì bà ấy cũng là mẹ đẻ, tốt xấu gì cũng sinh ra cô. Giờ bà tìm đến tận đây, trong lòng vẫn còn nhớ thương cô. Là con gái, dù sao cũng không thể quên ơn sinh thành của mẹ ruột."
Đinh Nhan liếc người đàn bà khoảng ba mươi tuổi kia một cái. Cô ta tỏ ra rất chính nghĩa, nói một thôi một hồi nước miếng bắn tung tóe.
Cô ta nói như vậy, những người khác đều theo đuôi phụ họa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT