Trước đây, khi có tiền, cô cũng lấy một nửa gửi vào trường tiểu học huyện. Tính cả trước cả sau, cũng được khoảng năm trăm khối. Số tiền này đủ cho bọn trẻ dùng một thời gian. Sau này, Đinh Nhan không có ý định gửi tiền vào trường học nữa mà muốn dành dụm trước đã. Cô có ý định làm giống như đời trước, khi có cơ hội sẽ thành lập một quỹ từ thiện của riêng mình.
Cô cũng sẽ không quyên góp cho những cơ quan nào đó, chủ yếu là vì những cơ quan đó làm việc không xứng đáng.
Một việc khác mà Đinh Nhan đang nghĩ đến là mua vải bố ở cửa hàng bách hóa để Điền Tú Chi may vỏ chăn.
Hiện nay trên thị trường vẫn chưa có vỏ chăn gối bán, chăn mền thường được sử dụng trực tiếp nên rất dễ bị bẩn và phải giặt giũ thường xuyên, rất bất tiện. Nếu có vỏ chăn thì sẽ tiện hơn nhiều.
Đinh Nhan bàn với Điền Tú Chi một tiếng, rồi đạp xe đi vào huyện. Vừa ra khỏi cửa thì Đại Bảo và Tiểu Bảo đã trở về. Tiểu Bảo thấy Đinh Nhan đi xe liền chạy đến ôm lấy cô: “Mẹ ơi, con muốn đi xe.”
Đinh Nhan nghĩ đi vào huyện cũng không có việc gì gấp, liền quyết định cho hai đứa đi chơi cùng. Cô bế Tiểu Bảo lên ngồi trước xe, rồi hỏi Đại Bảo: “Đại Bảo, con có đi không?”
Đại Bảo nhìn Đinh Nhan nghi ngờ: “Mẹ có chắc là chở được cả con và Tiểu Bảo không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT