Trong lòng hắn ta đã có chút suy đoán.

Đến phá thứ này, chẳng khác nào đi tìm cái chết, coi như hắn ta không biết gì về

chuyện của Bồng Lai.

Bồng Lai can thiệp vào việc triều đình, khiến toàn đảo sụp đổ, toàn bộ sự

nghiệp hàng trăm năm của Bồng Lai sụp đổ chỉ trong một đêm.

Nhưng…

Lê Tông Bình nhìn hình điêu khắc bằng gỗ trong tay, lặng người đi.

Hiền Chân bình tĩnh nói: "Ta đã nói, ngươi không cần phải hỏi nhiều về thân

phận của ta."

"Sao nào, Lê Đảo Chủ không muốn thế sao?"

Lê Tông Bình nắm chặt cuộn giấy trong tay, lạnh giọng nói: "Ta biết rồi."

Hắn ta không đồng ý cũng không từ chối.

Đối với điều này, Hiền Chân cũng không quan tâm.

Hiền Chân nhìn hắn ta, cười lớn một tiếng, sau đó quay người rời đi.

Nhìn bóng lưng rời đi của Hiền Chân, sắc mặt Lê Tông Bình lạnh tanh.



Phủ Vũ An Hầu,

Trong sân, Lâm Mang ngồi dưới đình, cầm cần trúc, nhìn chằm chằm vào mặt

nước.

Đường Kỳ từ phía sau đi tới, chắp tay nói: "Thưa Hầu Gia, vừa rồi hoàng cung

truyền tin đến, bệ hạ muốn mời ngài vào cung dự tiệc, tham gia đại triều hội

ngày mai."

Lâm Mang buông cần trúc xuống, đứng dậy cười nói: "Từ chối đi."

Dự tiệc ở cung là chuyện phiền phức nhất.

Một đám người giả tạo tụ tập lại, thực sự chán ngắt.

Nếu hắn ta thực sự đến đó, sắc mặt của đám người kia sẽ rất xấu.

Lâm Mang ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, cười nói: "Xem ra còn nhanh hơn ta

nghĩ."

Ngay khi lời vừa dứt, Trương Tam Phong từ trên trời từ từ hạ xuống, cười nhẹ:

"Vũ An Hầu, đợi lâu rồi chứ?"

"Không lâu!"

Lâm Mang bước vào không trung, nhàn nhạt cười nói: "Những ngày này khá là

thoải mái."

Phi Tiên Đảo,

trung tâm hòn đảo.

Một kiến trúc gỗ đồ sộ san sát nhau, xung quanh là một võ trường khổng lồ.

Khắp bốn phía võ trường còn có thể thấy được rất nhiều đệ tử Phi Tiên Đảo,

mình mặc trường bào trắng, lưng đeo trường kiếm.

Nói đúng ra, thực ra môn phái hải ngoại cũng không ít.

Triều đại nào cũng có những nhân sĩ giang hồ bị triều đình truy nã, hoặc những

ma đạo bị chính đạo truy sát bỏ trốn ra hải ngoại.

Cũng giống như sự việc kinh thành mấy tháng trước, không ít cường giả giang

hồ bỏ trốn ra hải ngoại.

Đông Doanh quá xa, trên biển lại nhiều sóng to gió lớn, không ít nhân sĩ giang

hồ liền đến những hòn đảo hoang không người ở trong vùng hải vực này, chiếm

đất thành vương.

Xưa nay có người là có giang hồ.

Lâu dần, cũng hình thành nên một số môn phái hải ngoại.

Chỉ là Tam Đảo hải ngoại là nơi có thế lực hùng hậu nhất, cũng là nơi có danh

tiếng vang xa nhất.

Trong đó gần đảo Bồng Lai thì ít môn phái, song Phi Tiên Đảo nằm tại biển Đại

Minh thì xung quanh có rất nhiều đảo nhỏ, trên đó đều có môn phái giang hồ,

thế gia ẩn cư.

Ngày xưa thủy quân Đại Minh từng tung hoành trên biển, thậm chí xa xa eo

biển Malacca cũng có quân đồn trú của Đại Minh.

Nhưng theo sự suy yếu của triều đình, thế lực cai trị của triều đình ở các hòn

đảo trên biển cũng không còn như trước nữa.

Trong số các môn phái hải ngoại thì Phi Tiên Đảo không nghi ngờ gì là một thế

lực cực kỳ hùng mạnh.

Lúc này trong đại điện nghị sự của Phi Tiên Đảo, đông đảo trưởng lão trên đảo

ngồi hai bên.

Trên cao là Đảo Chủ Phi Tiên Đảo, Lê Tông Bình.

Khác với Bồng Lai, cả Phi Tiên Đảo chỉ có duy nhất một Đảo Chủ là Lê Tông

Bình.

Về nguồn gốc của Phi Tiên Đảo cũng chỉ là lời đồn, xưa kia có cường giả đắc

đạo phi thăng tại nơi này.

Rốt cuộc là thật hay giả, có lẽ chỉ có Đảo Chủ đời đầu của Phi Tiên Đảo mới rõ.

Trong số những người có mặt, có bốn người đều có thực lực Đại Tông Sư.

Bất quá trong đó hai người đã lớn tuổi lắm rồi, tóc bạc trắng đầu, mặt mũi già

nua.

Dù sao cũng là ở trong bí cảnh, mặc dù có hạn chế, nhưng cũng có được ưu thế

trời ban, so với bên ngoài thì quả thật dễ dàng hơn nhiều.

Nhìn Lê Tông Bình đang ngồi ở vị trí chủ vị, một lão giả mặt mày hốc hác tóc

bạc trắng ngồi phía dưới bên phải, dùng tay đập mạnh cây gậy chống hình giao

long xuống đất, lớn tiếng nói: "Đảo Chủ, Phi Tiên Đảo của chúng ta lánh đời đã

lâu, sao người lại phải tham gia vào mối ân oán này chứ."

"Ý của ngài, hội đồng trưởng lão không thể thông qua."

Nghe vậy, mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào Lê Tông Bình.

Phi Tiên Đảo từ khi mới thành lập thì sự việc trên đảo không do một mình Đảo

Chủ Lê Tông Bình quyết định, mà phải trải qua hội đồng trưởng lão bàn bạc

quyết định chung.

Nền tảng dựng nghiệp của Phi Tiên Đảo vốn là một liên minh của các hòn đảo

hải ngoại.

Lê Tông Bình quay đầu nhìn về phía lão giả, giọng trầm trọng nói: "Đại trưởng

lão, có một số việc ta không thể không làm."

Mạc Văn Sơn giận dữ quở trách: "Ngươi quá hồ đồ!"

"Ngươi thật sự cho rằng Võ Đang kia dễ chọc vào lắm sao?"

"Cho dù ngươi có ý định này, thì cũng phải đợi đến khi bọn họ rơi vào thế giằng

co mới được chứ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play