Lâm Viễn sống trong một thế giới được dệt nên từ những đường nét và màu sắc. Căn phòng áp mái của cậu trong dinh thự nhà Lâm không chỉ là một không gian vật lý, mà là một thánh địa. Ánh sáng từ ô cửa sổ lớn luôn được cậu điều chỉnh bằng tấm rèm mỏng, để thứ nắng lọt vào vừa đủ dịu dàng, không quá gay gắt, phủ lên trang giấy một lớp màu mật ong ấm áp. Không khí đặc quánh mùi giấy mới, mùi mực Tàu và mùi cô độc ngọt ngào mà cậu đã quen thuộc. Viễn không giỏi giao tiếp, những lời nói thường mắc kẹt nơi cổ họng, nhưng với cây bút trên tay, cậu có thể tạo ra cả một vũ trụ. Những nhân vật anime của cậu, với đôi mắt to tròn long lanh, những mái tóc bay trong gió và những câu chuyện tình yêu bi tráng, chính là tiếng lòng, là nơi cậu ký thác mọi ước mơ và nỗi niềm.

Gia đình Lâm là một bức tường thành danh giá và lạnh lẽo. Bố mẹ cậu luôn bận rộn với những chuyến công tác và các mối quan hệ xã hội, sự tồn tại của cậu con trai út dường như chỉ là một chi tiết nhỏ trong bức tranh toàn cảnh về sự thành công của họ. Người duy nhất trong nhà thực sự quan tâm đến cậu, theo cách cậu cảm nhận, là anh trai Lâm Minh. Anh lớn hơn cậu năm tuổi, là niềm tự hào của gia tộc, một người thừa kế hoàn hảo với vẻ ngoài ưu tú và năng lực xuất chúng. Lâm Minh luôn ở đó, mang cho cậu những hộp màu đắt tiền nhất, tìm cho cậu những cuốn artbook hiếm có, và lặng lẽ ngồi hàng giờ trong phòng nhìn cậu vẽ. Sự quan tâm đó đôi khi khiến Viễn cảm thấy ngột ngạt, nhưng cậu tự nhủ đó là tình thương của anh trai.

Và rồi Ngụy Duật xuất hiện.

Hắn đến như một cơn gió lạ, thổi bay đi sự tĩnh lặng quen thuộc trong thế giới của Viễn. Ngụy Duật là đối tác kinh doanh của Lâm Minh, một kẻ có vẻ ngoài lãng tử, nụ cười nửa miệng đầy cuốn hút và ánh mắt dường như lúc nào cũng chứa đựng một câu chuyện. Lần đầu gặp, hắn đã không nhìn vào Lâm Minh, mà lại nhìn chằm chằm vào bức tranh Viễn đang vẽ dở trên tay.

"Đẹp thật," Ngụy Duật nói, giọng trầm ấm. “Đôi mắt của nhân vật này có nỗi buồn, nhưng cũng có một sự kiên cường đáng ngạc nhiên. Giống như người vẽ ra nó vậy.”

Lâm Viễn ngẩng lên, lần đầu tiên có người không chỉ khen bức tranh của cậu đẹp, mà còn đọc được cả tâm hồn trong đó. Trái tim cậu lỡ một nhịp.

Từ ngày đó, Ngụy Duật bắt đầu thường xuyên lui tới nhà họ Lâm, nhưng lý do luôn là "tìm Lâm Viễn". Hắn mang cho cậu những món đồ ăn vặt cậu thích, kể cho cậu nghe những câu chuyện thú vị về thế giới bên ngoài, và kiên nhẫn lắng nghe cậu nói về những ý tưởng cho tác phẩm mới. Hắn khen ngợi tài năng của cậu một cách trân trọng, bảo rằng cậu là một nghệ sĩ thiên tài bị giam cầm trong lồng son. Hắn nắm tay cậu, hứa sẽ bảo vệ cậu khỏi mọi sự cô đơn.

"Viễn Viễn," Ngụy Duật thì thầm, tay khẽ vuốt mái tóc mềm của cậu, “em chỉ cần tập trung vào việc vẽ thôi. Cả thế giới cứ để anh lo.”

Lâm Viễn đã tin. Cậu, một chàng trai hai mươi tuổi chưa từng biết yêu, đã hoàn toàn chìm đắm trong sự dịu dàng được tính toán một cách hoàn hảo đó. Cậu bắt đầu vẽ Ngụy Duật, hình ảnh hắn trong tranh của cậu luôn là một chàng hoàng tử ấm áp, người đã đến và giải cứu cậu công chúa nhỏ bé khỏi tòa tháp cô đơn. Tình yêu khiến nét vẽ của cậu trở nên rực rỡ và sống động hơn bao giờ hết.

Lâm Minh nhìn thấy tất cả. Anh trai cậu không nói gì, nhưng ánh mắt anh nhìn Ngụy Duật luôn lạnh như băng. Có vài lần, anh cố tình nói bóng gió về việc Ngụy Duật không phải là người tốt, nhưng Viễn, đang say trong mật ngọt, lại cho rằng anh trai đang ghen tị và cố gắng kiểm soát mình. Sự xa cách giữa hai anh em bắt đầu từ đó.

Buổi tối định mệnh ấy, trời mưa tầm tã. Viễn định mang cho Ngụy Duật một bức tranh cậu vừa hoàn thành, một món quà bất ngờ. Cậu nghe nói hắn và anh trai đang bàn công việc trong thư phòng. Bước chân nhẹ nhàng trên hành lang trải thảm, Viễn dừng lại trước cánh cửa gỗ lim hé mở khi nghe thấy tên mình được nhắc đến.

Giọng Ngụy Duật vang lên, không còn sự ấm áp thường ngày, thay vào đó là sự tính toán lạnh lùng. “Anh đừng lo, Lâm tổng. Thằng nhóc đó ngây thơ lắm. Chỉ cần vài lời ngon ngọt là nó tin sái cổ. Chẳng mấy chốc, nó sẽ hoàn toàn phụ thuộc vào tôi. Đến lúc đó, chẳng phải mọi chuyện liên quan đến nhà họ Lâm, đặc biệt là mối quan hệ hợp tác của chúng ta, sẽ càng thêm bền chặt sao? Có cậu em trai yêu quý của anh làm con tin trong tay tôi, anh sẽ không nỡ từ chối bất kỳ đề nghị nào, đúng không?”

Một khoảng lặng đến nghẹt thở. Rồi giọng Lâm Minh cất lên, mệt mỏi và cay đắng. “Ngụy Duật, cậu đã đạt được mục đích rồi. Tránh xa em trai tôi ra.”

"Sao thế được? Vở kịch còn chưa hạ màn mà," Ngụy Duật cười khẩy. “Nó là quân cờ tốt nhất tôi từng có.”

Bức tranh trên tay Viễn rơi xuống đất, tạo ra một tiếng động khô khốc. Cậu đứng đó, toàn thân lạnh toát như vừa bị dội một gáo nước đá. Từng lời, từng chữ như những mũi dao đâm thẳng vào tim. Tình yêu, sự bảo vệ, sự thấu hiểu... tất cả chỉ là một màn kịch được dàn dựng công phu. Cậu chỉ là một con tốt thí, một công cụ để hắn đạt được mục đích với anh trai mình.

Viễn không xông vào, không chất vấn. Cậu lặng lẽ lùi lại, nhặt bức tranh lên và quay về phòng. Đôi chân cậu như không còn là của mình nữa. Cậu nhìn lại những bức vẽ về Ngụy Duật, hình ảnh người hoàng tử ấm áp giờ đây trở nên nham nhở và giả tạo. Cậu gom tất cả lại, không đốt, không xé, mà chỉ cất chúng vào một góc khuất sâu trong tủ, như cách cậu đang cố gắng chôn vùi mảnh trái tim vừa tan vỡ của mình.

Trong im lặng, Viễn bắt đầu lên kế hoạch. Cậu không nói với ai, không một lời từ biệt. Cậu rút một khoản tiền tiết kiệm nhỏ, thu dọn vài bộ quần áo, và quan trọng nhất là tất cả dụng cụ vẽ của mình. Cậu bỏ đi vào một buổi sáng sớm, khi cả căn nhà còn đang chìm trong giấc ngủ. Cậu chọn cách biến mất, chọn cách tập trung vào thứ duy nhất không bao giờ phản bội mình: sự nghiệp vẽ.

Sự biến mất của Lâm Viễn gây ra một cơn địa chấn trong căn nhà họ Lâm. Lâm Minh như phát điên, anh lật tung cả thành phố để tìm cậu, gọi cho Ngụy Duật với giọng điệu gần như giết người. Ngụy Duật cũng sững sờ, hắn không ngờ con mồi nhỏ bé, ngoan ngoãn của mình lại có thể hành động quyết liệt đến vậy. Kế hoạch của hắn đổ bể, và tệ hơn, một cảm giác trống rỗng khó tả bắt đầu len lỏi trong lòng.

Trong lúc hỗn loạn đó, một lá thư được gửi đến tay Lâm Minh. Không phải từ Viễn, mà là từ một văn phòng luật sư. Đó là kết quả xét nghiệm ADN mà mẹ anh đã bí mật làm từ nhiều năm trước, khi bà bắt đầu nghi ngờ về thân phận của đứa con trai út. Lá thư xác nhận điều bà lo sợ nhất: Lâm Viễn không phải con ruột của bố anh. Cậu là kết quả của một mối tình sai trái của bà, và để che giấu, bà đã đưa cậu vào nhà họ Lâm như một đứa con ruột. Nhưng sự thật nghiệt ngã hơn cả thế. Người đàn ông đó, cha ruột của Viễn, lại chính là em trai của bố anh, người đã qua đời vì tai nạn từ lâu. Điều đó có nghĩa là, về mặt huyết thống, Lâm Minh và Lâm Viễn vẫn là anh em họ hàng rất gần, vẫn chung dòng máu nhà Lâm.

Lâm Minh sụp đổ. Anh chợt hiểu ra tất cả. Anh hiểu ra tại sao tình cảm của mình dành cho Viễn lại vượt quá giới hạn anh em thông thường. Đó không phải là tình yêu loạn luân bệnh hoạn mà anh vẫn luôn tự dằn vặt, mà là một sự hấp dẫn bản năng được che đậy dưới lớp vỏ bọc tình thân. Anh đã yêu thầm em trai mình, một tình yêu sai trái ngay từ trong bản chất, dù là ruột thịt hay họ hàng. Anh đã dùng sự quan tâm của mình để trói buộc cậu, để rồi lại bất lực nhìn kẻ khác làm tổn thương cậu ngay trước mắt. Nỗi hối hận và tự trách như một con thú hoang cắn xé tâm can anh.

Nhiều tháng sau, thông qua một người bạn làm trong ngành xuất bản, Lâm Minh tìm được tung tích của Viễn. Cậu đang sống ở một thị trấn ven biển nhỏ, cách xa thành phố hàng trăm cây số. Anh tìm đến, lòng nặng trĩu.

Viễn đang ngồi trên một mỏm đá nhìn ra biển, mái tóc bị gió thổi rối tung. Cậu gầy hơn, làn da sạm đi vì nắng gió, nhưng ánh mắt đã không còn vẻ ngây thơ trong sáng ngày nào. Nó tĩnh lặng như mặt hồ thu, sâu không thấy đáy. Nhìn thấy Lâm Minh, cậu không hề ngạc nhiên.

"Anh đến đây làm gì?" Giọng Viễn bình thản.

Lâm Minh đưa cho cậu xem lá thư xét nghiệm. Anh không biết phải bắt đầu từ đâu, chỉ có thể chọn cách phơi bày sự thật trần trụi nhất. Viễn đọc từng chữ, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc gì đặc biệt. Cậu đã trải qua cú sốc lớn nhất rồi, không gì có thể làm cậu đau đớn hơn được nữa. Sự thật này, dù kỳ lạ, nhưng lại giải thích cho những cảm xúc hỗn loạn mà cậu từng cảm nhận từ anh trai mình.

"Em biết không," Lâm Minh nói, giọng khàn đặc, “anh đã luôn cảm thấy tội lỗi... vì tình cảm của mình dành cho em.”

Viễn ngước lên, nhìn thẳng vào mắt anh trai. "Em tha thứ cho anh," cậu nói nhẹ nhàng, nhưng từng chữ lại như một nhát dao. “Em tha thứ cho sự yếu đuối của anh, cho việc anh đã không bảo vệ được em. Nhưng, Lâm Minh, từ nay về sau, chúng ta hãy giữ khoảng cách. Mãi mãi.”

Đó là sự tha thứ tàn nhẫn nhất. Cậu không oán hận, không trách móc, bởi vì trong lòng cậu, mối quan hệ này đã chết. Cậu đã trưởng thành từ trong tro tàn của sự phản bội và những bí mật đau lòng.

Cuộc sống mới của Lâm Viễn ở thị trấn ven biển dần đi vào quỹ đạo. Cậu thuê một căn phòng gác mái nhỏ trong một ngôi nhà cũ, có ban công nhìn thẳng ra biển. Mỗi ngày, cậu thức dậy cùng tiếng sóng vỗ, hít thở không khí mằn mặn của đại dương và dành toàn bộ thời gian cho việc vẽ. Cậu mở một cửa hàng online nhỏ, lấy bút danh là "V.", đăng bán những bức tranh kỹ thuật số và nhận vẽ theo yêu cầu.

Tranh của "V." nhanh chóng thu hút được sự chú ý. Nét vẽ của cậu giờ đây không chỉ có sự mộng mơ, mà còn có chiều sâu của sự trải nghiệm. Nỗi buồn trong tranh cậu không bi lụy, mà tĩnh lặng và kiên cường. Nó chạm đến trái tim của rất nhiều người. Đơn hàng ngày một nhiều, đủ để cậu trang trải cuộc sống và mua những họa cụ tốt hơn.

Giữa hàng trăm bình luận và tin nhắn mỗi ngày, có một người đặc biệt. Một tài khoản có tên "A.D." không bao giờ đặt hàng, cũng không khen ngợi sáo rỗng. Thay vào đó, người này thường xuyên gửi những email dài, phân tích sâu sắc về các tác phẩm của cậu. "A.D." chỉ ra những điểm mạnh về bố cục, cách sử dụng ánh sáng, nhưng cũng góp ý thẳng thắn về những điểm yếu.

"Bức 'Hoàng Hôn Trên Biển', V. đã bắt được khoảnh khắc giao thoa tuyệt đẹp giữa ngày và đêm," một email viết. “Nhưng có lẽ, nếu bạn thử dùng một tông màu lạnh hơn cho phần bóng của con sóng, nó sẽ tạo ra sự tương phản mạnh mẽ hơn, nhấn mạnh được sự cô độc của nhân vật đang đứng trên bờ cát.”

Một lần khác, "A.D." lại viết: “Tôi nhận thấy trong những tác phẩm gần đây, bạn có xu hướng vẽ nhân vật với đôi mắt nhìn xa xăm. Đó là một cách thể hiện nội tâm rất hay. Nhưng đôi khi, một ánh mắt nhìn thẳng vào người xem, dù chỉ trong một tác phẩm, cũng có thể tạo ra một sự kết nối mạnh mẽ, một lời thách thức thầm lặng.”

Những lời góp ý đó vô cùng chuyên nghiệp và tinh tế. Chúng giúp Viễn tiến bộ vượt bậc. Cậu tò mò về "A.D.", nhưng người đó luôn giữ một sự bí ẩn nhất định. Cậu chỉ biết rằng, nhờ có người bạn tâm giao qua mạng này, cậu cảm thấy bớt cô đơn hơn trên con đường mình đã chọn.

Một buổi chiều, Viễn đang ngồi phác thảo ở một quán cà phê nhỏ ven biển thì trời đổ mưa. Cậu vội vã thu dọn đồ đạc, nhưng một cơn gió lớn đã thổi bay mấy tờ giấy phác thảo của cậu ra ngoài. Cậu luống cuống đuổi theo, và rồi một bàn tay to lớn, rắn rỏi đã giữ chúng lại ngay trước khi chúng bị nước mưa làm ướt.

“Của cậu phải không?”

Viễn ngẩng lên. Trước mặt cậu là một người đàn ông rất cao, mặc chiếc áo sơ mi trắng đơn giản và quần kaki màu be. Mái tóc anh ta hơi ướt vì mưa, vài lọn tóc dính trên vầng trán rộng. Anh ta có một sống mũi thẳng tắp và đôi mắt đen, sâu thẳm, ánh lên vẻ thông tuệ và dịu dàng. Trông anh ta như một nghệ sĩ thực thụ.

"Cảm... cảm ơn anh," Viễn lắp bắp, nhận lại những tờ giấy.

Người đàn ông mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng làm bừng sáng cả không gian xám xịt vì mưa. “Không có gì. Tôi rất thích nét vẽ của cậu. Đặc biệt là cách cậu xử lý ánh sáng và bóng tối.”

Viễn giật mình. Câu nói này quen thuộc một cách kỳ lạ. Cậu nhìn chằm chằm vào người đàn ông. “Xin lỗi, anh là...?”

"Tôi là An Dương," anh ta nói. “Và tôi nghĩ, cậu chính là V. mà tôi vẫn thường viết thư.”

Trái tim Lâm Viễn đập loạn nhịp. An Dương, người bạn tâm giao bí ẩn của cậu, lại xuất hiện bằng xương bằng thịt ngay trước mặt. Cảm giác vừa ngạc nhiên, vừa bối rối, lại có chút đề phòng. Cậu đã xây một bức tường quá vững chắc quanh mình, và sự xuất hiện bất ngờ này giống như một viên đá ném vào mặt hồ yên tĩnh của cậu.

Họ ngồi xuống trong quán cà phê. An Dương kể rằng anh là một nghệ sĩ tự do, chuyên về tranh sơn dầu, và tình cờ chuyển đến thị trấn này sống cách đây không lâu để tìm cảm hứng. Anh biết đến tranh của "V." qua một diễn đàn nghệ thuật và bị thu hút ngay lập tức.

"Tranh của em có một sức sống rất đặc biệt," An Dương nói, ánh mắt chân thành. “Nó vừa mong manh, lại vừa mạnh mẽ. Anh đã không thể ngừng nghĩ về nó.”

Viễn chỉ im lặng lắng nghe. Sự thẳng thắn và ngưỡng mộ của An Dương khiến cậu cảm thấy không quen. Cậu đã quá quen với những lời nói dối được bọc đường. Sau buổi gặp gỡ đó, Viễn cố tình giữ khoảng cách. Cậu vẫn trả lời email của An Dương, nhưng từ chối những lời mời cà phê hay đi dạo. Cậu cần thời gian để tự hiểu lòng mình. Liệu sự rung động cậu cảm thấy khi ở bên An Dương là thật, hay chỉ là dư âm của nỗi cô đơn? Cậu sợ hãi việc mở lòng một lần nữa.

Nhưng cuộc đời lại có những sắp đặt không ai lường trước. Một ngày nọ, bà chủ nhà trọ của Viễn thông báo cần lấy lại nhà gấp vì con trai bà sắp cưới vợ. Cậu chỉ có một tuần để dọn đi. Tin tức này như một đòn giáng mạnh vào Viễn. Việc tìm một nơi ở mới phù hợp trong thời gian ngắn ở một thị trấn nhỏ là điều không hề dễ dàng. Cậu rơi vào trạng thái hoang mang, lo lắng.

Trong lúc Viễn đang rối bời nhất, An Dương tìm đến. Dường như anh đã nghe được tin tức từ đâu đó.

"Anh biết chuyện này có hơi đường đột," An Dương nói, giọng điệu cẩn trọng. “Nhưng căn nhà anh đang thuê khá rộng, vẫn còn một phòng trống. Nếu em không phiền, có thể tạm thời chuyển đến sống cùng anh. Chỉ là tạm thời thôi, cho đến khi em tìm được nơi ở mới.”

Viễn nhìn anh, lòng đầy do dự.

"Em đừng lo," An Dương nói thêm, như đọc được suy nghĩ của cậu. “Chúng ta sẽ chỉ là bạn cùng nhà. Em có thể trả tiền thuê cho anh, để mọi thứ được công bằng và thoải mái. Anh chỉ không muốn thấy một nghệ sĩ tài năng phải lo lắng về chỗ ở mà xao nhãng việc sáng tác.”

Sự chân thành và tinh tế trong lời đề nghị của An Dương đã thuyết phục được Viễn. Cậu không còn lựa chọn nào tốt hơn. Cậu đồng ý, với điều kiện sẽ trả tiền thuê sòng phẳng để giữ một ranh giới rõ ràng.

Chuyển đến sống cùng An Dương là một trải nghiệm hoàn toàn mới mẻ. Căn nhà của anh là một ngôi nhà gỗ hai tầng, có một khu vườn nhỏ trồng đầy hoa dại và một xưởng vẽ lớn tràn ngập ánh sáng. Không gian sống của họ được phân chia rõ ràng. Viễn ở tầng trên, An Dương ở tầng dưới. Họ tôn trọng sự riêng tư của nhau.

Nhưng qua những sinh hoạt chung không thể tránh khỏi, họ dần dần hiểu nhau hơn. Viễn phát hiện ra An Dương là một người đàn ông vô cùng ngăn nắp và có nguyên tắc. Anh dậy sớm, tập thể dục, sau đó dành cả ngày trong xưởng vẽ. Bữa tối, họ thường ăn chung. An Dương nấu ăn rất ngon. Anh sẽ chuẩn bị những món ăn đơn giản nhưng đầy đủ dinh dưỡng, và luôn nhớ Viễn không ăn được hành.

Có những buổi tối, họ không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi cùng nhau trong phòng khách, người đọc sách, người phác thảo. Sự im lặng đó không hề ngột ngạt, mà lại bình yên đến lạ. Viễn nhận ra, cậu không còn cảm thấy cô đơn nữa.

Dần dần, ranh giới mà Viễn cố gắng dựng lên bắt đầu lung lay. Cậu bắt đầu bước chân vào xưởng vẽ của An Dương, ngắm nhìn những bức tranh sơn dầu hùng vĩ của anh. An Dương cũng thường lên phòng cậu, góp ý cho những tác phẩm kỹ thuật số của cậu một cách trực tiếp. Họ nói chuyện với nhau về nghệ thuật, về cuộc sống, về những ước mơ và cả những nỗi sợ.

Một đêm nọ, Viễn gặp ác mộng. Cậu mơ thấy Ngụy Duật, thấy nụ cười giả tạo và những lời nói như dao cắt. Cậu bật dậy, mồ hôi ướt đẫm. An Dương nghe thấy tiếng động, anh gõ cửa và bước vào, mang theo một ly nước ấm.

"Gặp ác mộng à?" Anh ngồi xuống bên giường, giọng nói trầm ấm đầy an ủi.

Viễn không trả lời, chỉ gật đầu. Nỗi sợ hãi và tổn thương trong quá khứ bỗng chốc quay về, khiến cậu run rẩy. An Dương không hỏi gì thêm. Anh chỉ lặng lẽ đưa tay ra, nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu. Một cử chỉ đơn giản nhưng chứa đựng sự thấu hiểu và che chở vô ngần.

Trong khoảnh khắc đó, bức tường băng giá trong lòng Viễn hoàn toàn tan chảy. Cậu nhận ra rằng người đàn ông trước mặt hoàn toàn khác với Ngụy Duật. Sự quan tâm của An Dương không phải là sự chiếm hữu, sự dịu dàng của anh không phải là một cái bẫy. Nó chân thật, kiên nhẫn và bao dung.

Tình yêu đến một cách tự nhiên như hơi thở. Nó nảy mầm từ sự tôn trọng, được tưới tắm bằng sự thấu hiểu và nở hoa trong sự an toàn. Một buổi chiều hoàng hôn, khi họ cùng nhau đi dạo trên bờ biển, An Dương đã nắm lấy tay Viễn. Lần này, Viễn đã không rút lại. Cậu đan những ngón tay của mình vào tay anh, một sự chấp nhận không cần lời nói. Tình yêu đã chữa lành cho cậu, không phải bằng cách xóa đi quá khứ, mà bằng cách cho cậu sức mạnh để đối diện với nó và bước tiếp.

Tin tức về cuộc sống mới của Lâm Viễn cuối cùng cũng đến tai Lâm Minh và Ngụy Duật. Một người bạn chung đã cho họ xem những bức ảnh trên trang cá nhân của An Dương: ảnh Viễn đang cười rạng rỡ bên bờ biển, ảnh hai người cùng nhau nấu ăn, ảnh Viễn đang tập trung vẽ trong một xưởng vẽ ngập nắng. Nụ cười của Viễn trong những bức ảnh đó là thứ mà cả hai chưa bao giờ có được. Nó không phải là nụ cười ngây thơ, phụ thuộc ngày xưa, mà là nụ cười của một người đã tìm thấy sự bình yên và hạnh phúc thực sự.

Lâm Minh nhìn những bức ảnh, lòng vừa mừng cho em trai, vừa đau đớn khôn nguôi. Anh mừng vì Viễn đã thoát khỏi bóng ma quá khứ, nhưng đau vì người mang lại hạnh phúc cho cậu không phải là anh. Nỗi hối hận gặm nhấm anh mỗi ngày. Anh đã để mất đi người thân yêu nhất của mình vì sự ích kỷ và yếu đuối.

Còn Ngụy Duật, cảm giác của hắn phức tạp hơn nhiều. Ban đầu là sự tức giận của một kẻ bị con mồi tuột khỏi tay. Nhưng càng nhìn vào nụ cười của Viễn, hắn càng nhận ra mình đã đánh mất điều gì. Hắn đã từng có được sự tin tưởng tuyệt đối của một tâm hồn trong sáng, nhưng chính tay hắn đã bóp nát nó. Lần đầu tiên trong đời, kẻ luôn tự đắc với những mưu mô của mình cảm thấy hối hận. Hắn nhận ra, trong vở kịch mà hắn dàn dựng, hắn đã vô tình đặt vào đó một chút tình cảm thật, để rồi khi màn kịch hạ màn, chính hắn lại là người không thoát ra được.

Cả hai người họ, bằng những cách khác nhau, đã quyết định đi tìm Viễn. Họ muốn chuộc lỗi, muốn nói một lời xin lỗi chân thành.

Họ tìm đến thị trấn ven biển vào một buổi sáng đẹp trời. Họ thấy Viễn và An Dương đang cùng nhau bày những bức tranh nhỏ ra một phiên chợ nghệ thuật cuối tuần. Viễn đang giải thích ý tưởng tác phẩm của mình cho khách tham quan, ánh mắt lấp lánh sự tự tin. An Dương đứng bên cạnh, nhìn cậu bằng ánh mắt đầy tự hào và yêu thương. Khung cảnh đó hài hòa và ấm áp đến mức khiến cả Lâm Minh và Ngụy Duật cảm thấy mình là những kẻ thừa thãi.

Viễn nhìn thấy họ từ xa. Cậu không trốn tránh. Cậu nói nhỏ điều gì đó với An Dương, rồi bình tĩnh bước về phía họ.

"Hai người đến đây làm gì?" Giọng cậu không còn sự lạnh lùng xa cách như khi đối mặt với Lâm Minh lần trước, cũng không có sự đau đớn khi nghĩ về Ngụy Duật. Nó chỉ đơn thuần là sự bình thản.

"Viễn Viễn, anh..." Ngụy Duật bắt đầu, nhưng lại không biết nói gì. Lời xin lỗi nghẹn lại trong cổ họng hắn.

"Anh xin lỗi, Viễn," Lâm Minh nói, giọng thành khẩn. “Vì tất cả mọi chuyện.”

Lâm Viễn nhìn họ, một cái nhìn sâu sắc của một người đã trưởng thành. Cậu khẽ gật đầu.

"Mọi chuyện qua rồi," cậu nói. “Em đã có cuộc sống của mình. Em hy vọng hai người cũng vậy. Đừng tìm em nữa.”

Nói rồi, cậu quay lưng bước đi, không một chút do dự, trở về với phiên chợ nhỏ, với An Dương, và với thế giới ngập tràn ánh sáng của mình. Cậu không cần sự hối hận muộn màng của họ để cảm thấy trọn vẹn. Cậu đã tự chữa lành vết thương cho mình, và đã tìm thấy một người sẵn sàng cùng cậu vẽ nên những chương hạnh phúc nhất của cuộc đời.

Quá khứ đã được khép lại bằng một thái độ bình thản. Dưới ánh mắt của người vẽ, thế giới giờ đây chỉ còn lại những gam màu tươi sáng của hiện tại và tương lai.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play