Khúc Ngưng Hề mím môi, nàng rơi vào thế khó.
Với dân chúng bình thường mà nói, tám trăm lượng bạc không phải là một con số nhỏ. Song, nàng vẫn có thể trả được, chỉ có điều, nàng không muốn phải gánh chịu trách nhiệm này thay cho Đinh Vân Phức.
Huống chi, nay đã bị bọn họ nói như vậy, thì bất kể là nàng có mua hay không mua, đều không được.
Nàng nghiêng đầu nhìn về phía Đinh Vân Phức rồi nói: “Không dám so với Thái tử điện hạ về độ khoan dung nhân hậu. Chỉ có điều, tay của Đinh cô nương có tật xấu, phải trị cho dứt điểm.”
Vốn dĩ cũng đã không muốn qua lại rồi, đã có một lần như thế này rồi, thì về sau khó lòng mà không trở mặt với nhau.
Bàn cờ bạch ngọc rất đẹp. Dù hũ đựng quân cờ có phần hư hại, nhưng sau này vẫn có thể tìm ngọc khác về để “vá lại”.
Bên cạnh nàng, Đinh Vân Phức khoanh tay, nàng ta nói: “Tay ta không có tật, nhưng có mấy lời ta nghe thấy không bùi tai.”
“Ta ghét mấy đứa khuê tú như ngươi nhất đấy, mở mồm ra là nói không giỏi thư họa, không biết đàn, nghe là thấy tức!” Nàng ta trợn mắt với Khúc Ngưng Hề: “Ta muốn đổ chuyện hũ quân cờ này lên đầu ngươi đấy, thì sao nào?”
“Cũng là vì ngươi, vì ngươi khiến ta làm đổ nó đấy!”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play