Đoàn người Thanh Ca ngủ thẳng đến buổi tối ngày hôm sau mới chậm rãi tỉnh lại, có thể nghĩ đến, việc Thanh Ca bị mất tích đối với bọn họ mà nói là đả kích đến thế nào. Bọn họ mang tâm trạng lo âu, bất an tìm kiếm tung tích của Thanh Ca, cái loại mỏi mệt trên tinh thần này nếu so với mỏi mệt trên thân thể còn nghiêm trọng hơn.
Khi Thanh Ca và Sát rời giường cùng nhau đi ra khỏi cửa phòng, một khắc kia, Sát liền ở trong ánh mắt mập mờ của Ly mà cả gương mặt đỏ rực, giống như trái cà chua chín mọng, nhưng mỉm cười ở khoé miệng hắn khiến ai nấy đều thấy được hắn đang hạnh phúc, còn có ánh mắt chăm chú nhìn Thanh Ca kia, dường như có thể chảy ra nước.
Mà Việt Dương Hiên kể từ khi nhìn thấy Sát thế nhưng cùng Thanh Ca từ trong một gian phòng đi ra, thì nụ cười nho nhã trên mặt nhất thời trở nên có chút âm trầm.
Lúc này, bốn người Thanh Ca mới vừa ăn cơm tối xong, Thanh Ca liền nói với Sát cùng Ly:
“Lát nữa ta muốn đi ra ngoài, các ngươi tối hôm qua mệt mỏi một đêm thì nên ở nhà nghỉ ngơi đi.”
Thanh Ca hoàn toàn không nhìn Việt Dương Hiên còn sống sờ sờ ở trong phòng.
“Ta cũng cùng đi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT