Thanh Ca cùng Sát thừa dịp nửa đêm trở khách điếm nơi bọn họ ở trong Lạc Thành. Trở lại gian phòng, Sát tốt tính rót cho Thanh Ca một ly trà nóng, dù sao ban đêm đi lại cũng dễ bị nhiễm lạnh, nếu để thân thể bị bệnh thì sẽ không tốt.
Thanh Ca với vẻ đương nhiên nhận lấy chén trà, nhẹ giọng hỏi:
“Ngươi có tra được cái gì không?”
Sát thấy Thanh ca cũng uống xong trà, thì di chuyển tới phía sau Thanh Ca, hai tay khoác trên vai Thanh Ca bắt đầu xoa bóp, giống như trọng tâm cuộc sống của hắn toàn bộ đặt trên người Thanh Ca, mà hoàn toàn không có suy nghĩ đến, chính hắn cũng mới trở về xong, cũng cần tới một chén trà ấm áp cho cơ thể.
Sát lúc này nghe được câu hỏi của Thanh Ca, liền dịu dàng nói khái quát lại một ít chuyện đơn giản hắn quan sát được:
“Trong Mộ Dung sơn trang yên tĩnh đến mức quỷ dị, trừ thị vệ tuần tra, ta không có nhìn thấy những người khác đi lại. Hơn nữa ta cũng tìm được chủ viện của Mộ Dung Quần rồi, nhưng Mộ Dung Quần cũng không có ở bên trong, Loan Phượng bội ta cũng không có tìm được.”
Thật ra hắn còn muốn nói chuyện Loan Phượng bội mất là tiếng gió do Mộ Dung sơn trang cố ý thả ra, nhưng nếu muốn diễn thật hơn chút nữa, Mộ Dung sơn trang không nên bình tĩnh như vậy mới đúng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT