Ban đêm, hai bóng người lặng yên không một tiếng động xuyên qua Mộ Dung sơn trang. Bên trong Mộ Dung sơn trang trừ thị vệ đang tuần tra, còn lại đều ở màn đêm lộ ra vẻ đặc biệt yên tĩnh, vì vậy cũng không ai phát hiện trong trang đã có người ngoài xông vào.
Hai thân ảnh kia không có mục đích đi bộ chung quanh một lượt, bộ dáng kia giống như là đang tìm kiếm một món đồ, hoặc là nhàn nhã đi dạo cảnh đêm vậy. Mà hai người này chính là Thanh Ca cùng Sát ban ngày còn đang ở trong tửu quán Lạc thành uống rượu.
Lúc này mục đích hai người lẻn vào Mộ Dung sơn trang là do Thanh Ca nhất thời cao hứng, nghĩ muốn biết một chút về Loan Phượng bội trong truyền thuyết, cùng với kiểm tra Mộ Dung sơn trang thần bí.
Lúc hai người ngừng lại, Thanh Ca dùng giọng điệu quả nhiên nói với Sát:
“Ta đã nói mà, bên trong Mộ Dung sơn trang an tĩnh như vậy, nơi nào có bộ dạng giống như là đã mất bảo bối chứ, càng không có cái dạng hỗn loạn người ngã ngựa đổ phía ngoài kia đồn đãi nha. Có thể thấy được Loan Phượng bội kia bây giờ vẫn ở bên trong Mộ Dung sơn trang này, về lời đồn đãi bên ngoài hiển nhiên là do Mộ Dung sơn trang cố ý tung ra mà thôi.”
Sát đối với bản lãnh liệu sự như thần của Thanh Ca rất là bội phục, chẳng qua là hắn vẫn không giải thích được:
“Chuyện Mộ Dung sơn trang này có Loan Phượng bội cũng không phải là ngày một ngày hai, hơn nữa người trong thiên hạ mơ hồ đều biết Mộ Dung sơn trang có một bảo bối, lại càng có không ít người trong giang hồ vẫn âm thầm nhìn trộm nhất cử nhất động Mộ Dung sơn trang, nếu như Mộ Dung sơn trang ra hạ sách này là vì đề phòng cướp, vậy muốn phòng cũng sớm nên phòng a, tại sao phải hết lần này tới lần khác chọn vào lúc này làm như vậy chứ?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play