Thuốc của Mộ Dung Văn Ngọc quả thực rất hiệu nghiệm, sau khi Ôn Húc uống vào không lâu đã cảm thấy đỡ hơn rất nhiều. Mặc dù đầu vẫn choáng váng, người vẫn mơ màng, ho thì vẫn còn, nhưng so với trước thì khá hơn không ít.
Khi Ôn Húc đã hồi phục được chút ý thức, cuối cùng cũng nhận ra ý đồ của Mộ Dung Văn Ngọc, nên lập tức lật người lại nằm ngửa, nhưng vì động tác quá mạnh làm ép vào vết thương phía sau, đau đến mức không nhịn được mà rên lên một tiếng.
Nhưng cậu vẫn cố gắng nhịn đau, giữ chặt chăn cùng với Ngọc Thanh Hàn, tròn mắt nói: "Tiên sinh, ta cảm thấy mình tốt hơn rồi! Hơn nữa chỗ đó... Cũng không đau lắm! Không cần phải xem đâu, đúng không?"
Mộ Dung Văn Ngọc nhìn hai người với vẻ bất lực: "Hai người phòng ta như phòng trộm làm gì? Ta là đại phu đấy! Cũng là vì muốn tốt cho Tiểu Ôn Húc thôi. Thanh Hàn, chẳng lẽ ngươi muốn nhìn đồ đệ bảo bối cứ chịu đau mãi sao?"
"Với lại, Tiểu Ôn Húc, ngươi vừa mới đau đến mức phải kêu lên rồi, còn nói là không đau? Ngươi nghĩ tai ta điếc à?"
Ngọc Thanh Hàn nhớ lại vẻ mặt đau đớn đến nhăn mặt trước đó của Ôn Húc, rồi nghĩ đến việc vừa rồi Ôn Húc chỉ lật nhẹ người đã đau đến nhe răng trợn mắt. Hắn không khỏi cau mày, đang phân vân có nên để Mộ Dung Văn Ngọc kiểm tra cho đồ đệ không.
Ôn Húc không phải đề phòng, mà là cảm thấy ngại: "Sư tôn, ta không đau đâu, một chút... Cũng không đau mà!"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play