Sau khi rửa ráy sạch sẽ và thay một bộ y phục thơm tho, Ôn Húc lập tức cảm thấy tinh thần sảng khoái hơn nhiều. Cậu đem quần áo vừa thay ra, bao gồm cả quần lót, giặt giũ sạch sẽ rồi phơi trong sân.
Thời gian lúc này vừa tới hoàng hôn, ánh chiều tà rực rỡ nhuộm đỏ cả một mảng trời, tựa như một con phượng hoàng đang dang rộng cánh bay lên. Cả sân nhỏ cũng đều phủ trong một màu đỏ rực như lửa.
Ôn Húc duỗi cái lưng đầy mỏi mệt một cái. Cậu bắt đầu cảm thấy hơi đói, vừa dự định đi kiếm chút gì để ăn thì thấy Nguyên Tu Trúc đang đi tới.
Không những thế, hắn còn mang theo một cái hộp đồ ăn lớn. Người còn chưa đến nơi mà mùi thơm của đồ ăn đã thoang thoảng bay đến.
Ôn Húc thèm thuồng không chịu được, vui mừng khôn xiết, nhưng sau đó lại chợt nhớ ra rằng trên cổ mình có vết thương . Cậu vội kéo cao cổ áo và dùng tóc xõa ra phía trước để che đi.
Nguyên Tu Trúc chỉ lo lấy thức ăn trong hộp bày ra, hoàn toàn không để ý đến động tác nhỏ này của cậu.
"Con gà quay này thực sự ngon quá! Sư huynh Tu Trúc, huynh thật tốt với đệ, mỗi ngày bận rộn đủ thứ chuyện như vậy mà còn cố ý mang đồ ngon tới cho đệ. Đệ thật không biết phải báo đáp huynh thế nào nữa!" Ôn Húc ăn gà quay với dáng vẻ đầy thỏa mãn, đôi mắt híp lại như một con mèo nhỏ đang hưởng thụ.
"Ta cần ngươi báo đáp làm gì, với cái dáng người nhỏ bé này, sư huynh chỉ mong ngươi ăn cho mập lên một chút." Nguyên Tu Trúc nhìn Ôn Húc bằng ánh mắt mềm mại đầy hiền từ. Khi thấy trên mặt cậu còn vết dầu mỡ, y liền lấy khăn ra lau giúp: "Ngươi xem, ăn đến nỗi miệng dính đầy dầu mỡ đã đành, ngay cả mặt cũng lem nhem."
Ôn Húc nhìn Nguyên Tu Trúc đang giúp mình lau mặt, ngây ngẩn chớp mắt vài lần.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT