Vảy của rắn tuy không quý giá như vảy rồng, nhưng cũng không dễ dàng rụng, đặc biệt là sau khi hình thể đã cố định.
Cho đến nay, vảy của Ngọc Thanh Hàn cũng chỉ rụng có một cái, hơn nữa còn là ở vị trí tim, vẫn luôn được cất giữ trong hộp trân bảo.
Bây giờ, vậy mà tiểu đồ đệ lại muốn vảy của hắn.
Ngọc Thanh Hàn im lặng nhìn Ôn Húc, chỉ thấy đôi mắt to kia chớp chớp, lông mi dài và cong, giống như con bướm đang vỗ cánh, ánh mắt còn long lanh, giống như những ngôi sao lấp lánh.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo mềm mại, lúc này đang ửng đỏ nhàn nhạt, nhìn giống như quả đào.
Đối mặt với tiểu đồ đệ mềm mại đáng yêu như con thỏ nhỏ, Ngọc Thanh Hàn thật sự có chút không nỡ từ chối.
Nhưng vảy này đặc biệt, không thể tùy tiện tặng người khác.
"Thì ra là vậy sao? Đệ tử còn tưởng rằng rắn lột da thì sẽ lột cả vảy, là đệ tử đường đột rồi, sư tôn không cần để ý, cứ coi như đệ tử chưa từng nói gì đi!"
Giọng nói Ôn Húc mềm mại, trên mặt cậu lộ ra nụ cười nhẹ nhàng ngoan ngoãn ngọt ngào, không có chút thất vọng nào.
Trong lòng Ngọc Thanh Hàn lập tức mềm nhũn, suy nghĩ một lát rồi hắn thản nhiên nói: "Vảy tạm thời không thể cho ngươi, nhưng vi sư cho phép ngươi chọn một món pháp khí cao cấp trong bảo khố riêng, coi như là bồi thường cho ngươi vì đã bị dọa sợ lần này."
Nghe vậy, Ôn Húc sáng mắt lên, cậu cũng không hỏi là thật hay giả mà kích động nói: "Vậy đệ tử xin đa tạ sư tôn trước!"
"Hôm nay cứ như vậy đi. Ngươi hãy nghỉ ngơi một đêm để cơ thể hồi phục, ngày mai đến Phi Vũ điện tìm vi sư." Ngọc Thanh Hàn vừa dứt lời, người đã biến mất khỏi phòng.
Ôn Húc ngẩn người một lúc, sau đó cậu mới lẩm bẩm một câu: "Đi cũng nhanh thật."
Nhưng hôm nay thật sự là nguy hiểm quá, không ngờ Ngọc Thanh Hàn vậy mà lại là rắn, biết trước thì lúc đó cậu đã nghe bạn mình tiết lộ trước rồi.
Ôn Húc kiểm tra giá trị hảo cảm và giá trị sinh mệnh. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, vậy mà giá trị đã tăng lên không ít, giá trị sinh mệnh đã là 10 rồi!
Cứ tiếp tục như vậy thì cậu sẽ nhanh chóng có được sự bất tử, cậu phải tiếp tục cố gắng!
Ôn Húc vừa kích động, động tác chỉ hơi mạnh một chút thì cậu đã cảm thấy một trận đau đớn từ cổ truyền đến, cậu lúc này mới nhớ tới trước đó cậu đã bị Ngọc Thanh Hàn cắn một cái. Cậu vội vàng xuống giường đi đến trước gương soi thử.
Trên chiếc cổ trắng nõn có hai dấu đỏ rõ ràng, xung quanh dấu đỏ còn hơi ửng đỏ.
Vừa nhớ đến cảnh tượng lúc đó, Ôn Húc đã sợ hãi, cậu còn tưởng rằng cổ cậu sẽ bị cắn đứt, cũng không biết sau đó Ngọc Thanh Hàn làm sao mà khôi phục lại bình thường.
Còn nữa, Ngọc Thanh Hàn mất khống chế thì mất khống chế, sao hắn lại hôn cậu?
Ôn Húc sờ môi mình, cậu luôn cảm thấy đầu lưỡi còn hơi tê, càng nghĩ thì cậu lại bất giác bĩu môi, vẻ mặt rất bất mãn.
Đây chính là nụ hôn đầu tiên trong đời cậu! Vậy mà đã bị Ngọc Thanh Hàn phá hỏng, tuy rằng với nhan sắc của Ngọc Thanh Hàn, dù cậu có bị cưỡng hôn thì cậu vẫn cũng không bị thiệt. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Nhưng mà, bị một người đàn ông hôn thì tính là chuyện gì chứ!
Hơn nữa lúc đó Ngọc Thanh Hàn...
Ôn Húc bĩu môi, cậu tủi thân cực kỳ, cậu phải nhanh chóng thay quần rồi giặt sạch sẽ mới được.
Còn cả mông nữa, cũng phải rửa sạch.
Trong phòng có sẵn chậu nước, Ôn Húc cũng không câu nệ, cậu chuẩn bị dùng vải trên giá gỗ nhúng nước, tạm lau qua loa cho xong chuyện.
Cậu lập tức cởi quần ra...
Ôn Húc cũng không biết có phải đầu óc bị chập mạch không, vậy mà cậu lại đưa quần lót lên mũi ngửi thử.
Phát hiện mùi này hoàn toàn khác với mùi quần lót của đàn ông bình thường, không khó ngửi, ngược lại còn hơi mê hoặc.
"A Húc, vi sư..."
Giọng nói của Ngọc Thanh Hàn đột ngột im bặt, hắn nhìn tiểu đồ đệ đang ngồi bên giường, hai chân trần trụi, lại còn cầm quần lên ngửi, trên mặt hiếm khi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Ôn Húc nghe thấy tiếng nói thì theo bản năng ngẩng đầu lên, cậu nhìn thấy Ngọc Thanh Hàn đột nhiên xuất hiện cũng ngây người.
"Sư tôn?"
"Vi sư thật không ngờ, đồ nhi con vậy mà lại có loại... Sở thích kỳ quặc này."
Ôn Húc chớp chớp mắt, cậu cúi đầu nhìn quần lót trên tay, lập tức hiểu được ý của Ngọc Thanh Hàn, mặt cậu lập tức đỏ bừng lên, vội vàng ném quần lót sang một bên.
"Sư tôn người nghe con giải thích! Đây là hiểu lầm! Đệ tử không phải biến thái!"
Mẹ kiếp, Ngọc Thanh Hàn sao lại quay lại rồi? Hơn nữa còn lặng lẽ xuyên qua cửa đi vào, hắn không biết gõ cửa trước sao?!
Ôn Húc quả thực muốn chết quách cho rồi. ( truyện trên app T•Y•T )
"Khụ." Đôi mắt đen luôn lạnh nhạt của Ngọc Thanh Hàn lúc này lại mang theo một tia trêu chọc: "Không cần căng thẳng, ai cũng có sở thích nhỏ của riêng mình, vi sư sẽ không nói gì đâu."
Ôn Húc sắp khóc rồi, cậu ủy khuất nói: "Sư tôn, đệ tử thật sự không có sở thích này, đây chỉ là hiểu lầm thôi!"
Ngọc Thanh Hàn liếc nhìn đôi chân của tiểu đồ đệ, hai chân cậu được chiếc áo mỏng che phủ, đôi chân trắng nõn mảnh mai, không một chút tì vết, tựa như ngọc dương chi thượng hạng.
Kết cấu làn da giống như khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu kia, không biết xúc cảm khi sờ vào có giống nhau hay không...
Khụ!
Nhận ra được bản thân đang có suy nghĩ gì thì sắc mặt của Ngọc Thanh Hàn hơi thay đổi. Vẻ mặt của hắn lập tức lạnh xuống.
Ôn Húc: "?"
Ngọc Thanh Hàn bị sao vậy? Sao biểu cảm lại kỳ lạ thế.
Cậu thuận theo ánh mắt của đối phương cúi đầu nhìn xuống, sau đó cậu nhìn thấy đôi chân trần trụi của mình thì mặt cậu lập tức đỏ bừng lên.
Chết tiệt, cậu quên mất mình chưa mặc quần!