Mưa rơi càng ngày càng lớn, Giản Yên bước ra từ trong phòng vệ sinh thì nghe thấy tiếng mưa dội lên trên bệ cửa sổ, như một khúc hòa nhạc, lách cách lách cách. Nàng đi tới trước cửa sổ kéo rèm che ra, bên ngoài tối mịt, chỉ có giọt mưa bắn lên trên mặt kính ở trước mặt, vỡ thành bọt nước.
Khung cảnh ở trước mắt này rất giống ở tại Kỷ gia, lúc đó mỗi khi gặp trời đổ mưa nàng đều sẽ ôm hai đầu gối ngồi ở trên phiêu cửa sổ, mưa rơi ở ngoài cửa sổ và nàng cũng chỉ cách xa nhau một mặt kính thủy tinh thế nhưng không hề cảm thấy lạnh, nàng ngồi ở trên phiêu cửa sổ luôn có một loại cảm giác an toàn không tên, rất giống cảm giác mà Kỷ Vân Hân tạo cho nàng.
Lúc đó Kỷ Vân Hân mỗi khi xuống lầu đều sẽ đi ngang qua phòng nàng, hoặc tình cờ tiến vào nhìn một chút xem nàng đang làm gì, cũng có đôi lúc sẽ ngồi trò chuyện với nàng một hồi. Có mấy lần trời đổ mưa nàng nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, Kỷ Vân Hân còn đem tới cho nàng một tấm chăn mỏng ra hiệu nàng đắp chăn đừng để bản thân bị lạnh. Khi đó Kỷ Vân Hân đối xử tốt với nàng cũng chỉ vì nàng là ân nhân đối với Kỷ gia, chẳng qua là cảm thấy nàng rất đáng thương, không hề có liên quan một chút gì đến tình yêu, nhưng nàng lại hiểu sai ý, còn xem Kỷ Vân Hân là cọng cỏ duy nhất mà bản thân có thể dựa vào.
Hai tay Giản Yên hoàn lên trước ngực ánh mắt nặng nề, trên vai lại thoáng qua nặng hơn một chút, nàng nghiêng đầu, một tấm chăn mỏng màu nâu khoác ở trên người nàng, còn có một Kỷ Vân Hân đứng ở sau lưng nàng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT