“Theo số liệu khí tượng, trận mưa kéo dài suốt ba năm này rốt cuộc cũng sắp kết thúc. Kể từ ngày mai, lượng mưa trên toàn quốc sẽ bắt đầu giảm dần.”
“…Nhiệt độ không khí được kỳ vọng sẽ tăng trở lại như trước mùa mưa, lên đến khoảng 25°C, một số khu vực như Hán Châu thậm chí có thể lên đến 28°C trở lên.”
“…Tuy nhiên, trước khi mùa mưa chính thức kết thúc, vẫn mong người dân lưu ý an toàn khi ra ngoài, chú ý giữ ấm…”
“A!!! Có tang thi cắn người rồi!!!”
Một tiếng hét chói tai vang vọng từ khu giảng đường, học sinh ngoài hành lang hoảng loạn bỏ chạy tán loạn.
Chủ nhiệm khối nghiêm mặt bước nhanh đến hiện trường, giày da giẫm trên sàn gạch vang lên tiếng “cộp cộp” nặng nề.
Hành lang khu lớp 12 đã loạn hết cả lên, ông ta đứng ở cuối hành lang, sắc mặt còn tối hơn cả bầu trời bên ngoài:
“Hai đứa kia! Vào văn phòng tôi ngay!”
Trong văn phòng im lặng như tờ.
Phải hơn nửa phút sau, chủ nhiệm mới hít sâu một hơi, gọi tên hai học sinh.
“Trần Song, Triệu Tiền Tôn. Nói đi, hai đứa lại đang bày ra trò gì nữa hả?”
“Im lặng à?! Vừa nãy ngoài hành lang còn la hét ầm trời kia mà?!”
Thấy hai nam sinh cúi đầu im như thóc, chủ nhiệm khối càng thêm bực bội, giọng nói gắt gỏng.
Chiếc kính bị mẻ một góc, Trần Song thở dài, quay sang nhìn Triệu Tiền Tôn.
“Thưa thầy, bọn em chỉ đùa thôi, bọn em biết sai rồi.”
“Đùa? Vậy mấy thứ này trên tường là gì?”
“Màu nước, là màu nước thôi ạ!”
Triệu Tiền Tôn đáp nhanh như chớp, chớp mắt tỏ vẻ vô tội.
Chủ nhiệm khối lia ánh mắt nghiêm khắc nhìn từng người:
“Tại sao lại đem màu nước tạt lên tường?”
“Bọn em nói rồi mà, chỉ là đùa thôi ạ!”
Nghe giọng thầy mỗi lúc một lớn, Triệu Tiền Tôn cũng không nhịn được mà cao giọng đáp lại.
Chủ nhiệm đập tay xuống bàn một cái “rầm”:
“Phạm lỗi mà còn cãi lý!”
Triệu Tiền Tôn co rúm người lại, vai rụt xuống, khí thế ban đầu cũng tiêu tan.
Chưa được vài giây, cậu ta lại hít hít mũi, ánh mắt lộ rõ vẻ nghi hoặc và mơ màng:
“Thầy ơi… thầy có ngửi thấy mùi gì không? Thơm quá à…”
Trần Song liếc sang, theo ánh nhìn của bạn, chỉ thấy cổ áo của thầy giáo trung niên trước mặt đang lộ ra hai tầng thịt luộc, trắng nõn mềm mại, hương thơm lan tỏa nức mũi.
Chủ nhiệm đang tức muốn bốc khói, quát lớn:
“Đừng đánh trống lảng! Lần này nhất định tôi sẽ nghiêm trị hai đứa. Lát nữa quay lại hành lang lau dọn sạch sẽ cho tôi, mỗi đứa viết một bài kiểm điểm 800 chữ nộp lại. Tôi đúng là quá dễ dãi với mấy đứa nên mấy đứa mới chẳng biết trời cao đất dày là gì…”
Lời trách mắng tuôn ra không dứt, chủ nhiệm vừa nói vừa mệt, cầm bình giữ nhiệt lên uống vài ngụm nước. Đặt bình xuống, thấy Trần Song và Triệu Tiền Tôn vẫn còn đứng ì ra đó, ông trừng mắt:
“Còn đứng đó làm gì? Hay thấy 800 chữ là ít hả?!”
“Không... Không có ạ.” Trần Song vội vàng đáp, sau đó kéo lấy Triệu Tiền Tôn – kẻ đang nhìn chằm chằm vào thầy chủ nhiệm không chớp mắt – lôi đi ra ngoài.
“Đi mau.”
Vừa ra khỏi văn phòng, Triệu Tiền Tôn đã hất tay Trần Song ra, nói đầy bức xúc:
“Chủ nhiệm phì như vậy, cắn một miếng chắc chắn vỡ nước ra ngay, không biết sẽ thơm đến mức nào. Sao cậu lại kéo tôi?”
“Chẳng lẽ cậu muốn bị bắt đi làm thí nghiệm à?” Trần Song gắt lên, lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
“May mà lúc nãy bọn mình chưa thật sự làm hại ai.”
“Lỡ hại rồi thì sao chứ? Tụi mình cũng xong rồi, mà thế giới này cũng sắp xong rồi còn gì!” Triệu Tiền Tôn chán nản ngồi bệt xuống, hai tay ôm đầu.
“Cậu thật sự tin là sau khi mùa mưa kết thúc, mọi thứ sẽ trở lại như xưa sao?”
Nói rồi, hắn giơ tay lên. Mạch máu xanh đen nổi rõ ở mu bàn tay và gần cổ tay, khiến hắn chỉ biết thở dài rồi vội vàng kéo tay áo che đi.
Trần Song định nói gì đó thì chủ nhiệm đã đi ra, hai tay chắp sau lưng.
“Còn chưa chịu đi?”
Trần Song liếc nhìn khuôn mặt béo tròn và tai to của thầy chủ nhiệm. Quả thật ông ta chăm sóc bản thân rất tốt.
Chủ nhiệm vừa mới tổ chức sinh nhật tuổi bốn mươi hồi tháng trước, đang ở cái tuổi béo tốt sung mãn. Hương thơm trong không khí mỗi khi ông ta xuất hiện càng thêm nồng đậm và hấp dẫn.
Lúc này, Trần Song bỗng cảm thấy nước bọt tiết ra ngày càng nhiều. Cậu nghiến chặt răng để không chảy nước miếng, nhưng ánh mắt nhìn chủ nhiệm thì đã dại ra từ lúc nào.
Triệu Tiền Tôn thấy rõ biến hóa của Trần Song, liền đứng dậy, cúi đầu khom lưng lấy lòng:
“Đi liền ạ! Bọn em đi ngay đây.”
Kéo Trần Song ra chỗ không người, Triệu Tiền Tôn thấy cậu ta nhắm mắt không nói tiếng nào, liền thở dài.
“Tôi tưởng cậu bản lĩnh lắm, ai dè cũng chỉ đến thế.”
Hắn dựa lưng vào tường, khoanh tay.
Trần Song mất một lúc lâu mới bình tĩnh trở lại, lau mồ hôi trên trán, nói:
“Được rồi, chúng ta đi lấy cây lau nhà và giẻ trước. Tôi lau sàn, cậu lau tường.”
“……”
Triệu Tiền Tôn há miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ gào lên với bóng lưng Trần Song:
“Cậu đúng là bản lĩnh hơn tôi thật. Đến lúc biến thành quái vật vẫn còn muốn làm học sinh ngoan của thầy giáo cơ đấy!”
Phòng dụng cụ vệ sinh trong khu dạy học nằm ở cuối tầng một, là một gian kho nhỏ mà bình thường ngoài học sinh trực nhật ra thì hầu như không ai lui tới.
Chìa khóa phòng kho thường được để ngay trên bệ cửa sổ cạnh cửa. Trần Song đưa tay định lấy chìa, nhưng sờ mãi không thấy, cúi đầu nhìn xuống thì phát hiện… chìa đang cắm sẵn trong ổ, cửa chỉ khép hờ.
Có người trong kho.
Triệu Tiền Tôn thấy Trần Song khựng lại, liền đẩy cậu ra, đá văng cửa.
Ở trạng thái đói khát cực độ, hắn hoàn toàn không còn chút kiên nhẫn nào.
Trong kho, một nam sinh đang rửa cây lau nhà dưới vòi nước ngẩng đầu lên khi nghe tiếng động.
“Ô Hành?” Triệu Tiền Tôn bước vào, hỏi bâng quơ, “Cậu trực nhật hôm nay à?”
“Ừ.”
Trần Song nhìn Ô Hành đứng bên bồn nước. Cậu ta xắn tay áo, lộ ra hai cánh tay gầy gò trắng bệch, hầu như không có chút thịt nào. Bộ đồng phục trắng đen rộng thùng thình bao lấy thân thể gầy đến mức như chỉ còn xương. Đôi mắt hạnh đúng chuẩn hình dáng, nhưng tối tăm đến kỳ lạ, không hề có chút thần sắc nào. Làn da thì nhợt nhạt đến mức giống như bị thiếu dưỡng chất trầm trọng.
Ô Hành học chung lớp với hai người họ, nhưng luôn tách biệt, giống như một người tàng hình.
Nghe nói gia đình cậu ta đối xử rất tệ, có lẽ đó cũng là lý do khiến cậu trở nên kỳ quặc và khép kín như vậy.
Đây là lần đầu tiên Trần Song nhìn rõ khuôn mặt Ô Hành.
Triệu Tiền Tôn cũng đứng bên Trần Song, nhìn chăm chú vào cậu bạn.
Hắn lẩm bẩm trong đầu:
“Thoạt nhìn cũng hơi kỳ thật.”
“Lau xong rồi sao?” Trần Song tránh vào lối cửa sau, bước đến bên bồn nước.
Ô Hành gật đầu, lọn tóc mái nhẹ rung theo động tác.
“Ừ.”
Cậu nam sinh cầm cây lau nhà đi đến bên tường, dựng ngược nó lên để nước nhỏ xuống, chảy theo ống thoát nước ra ngoài.
Trần Song đứng yên tại chỗ, khẽ ngửi ngửi. Ở chỗ nam sinh vừa đứng, không khí lơ lửng một mùi thịt kỳ lạ, còn mê người hơn cả mùi hương từ người thầy chủ nhiệm ban nãy.
“Ô Hành.”
Ô Hành vừa kéo tay áo xuống thì nghe thấy tiếng Trần Song, thuận tay quay đầu lại.
Một bóng đen xẹt ngang trước mắt, tốc độ như tia chớp. Theo bản năng, cậu nhắm mắt, cơn đau từ đỉnh đầu ập tới dữ dội. Chưa kịp kêu lên, tầm nhìn đã mờ đi.
Trước khi ý thức hoàn toàn biến mất, Ô Hành thấy khuôn mặt của “học sinh gương mẫu” Trần Song – kẻ luôn đứng đầu lớp – giờ chỉ còn là một cái miệng máu to tướng đang há ra nuốt lấy cậu. Một tia hoảng hốt hiện lên trong lòng.
Thứ đó… rốt cuộc là gì?
“Cửa khóa kỹ chưa?”
“Rồi, khóa kỹ rồi.”
“Đặt thêm cái bàn chắn nữa.”
“Không thành vấn đề.”
Trần Song nhìn thiếu niên ngã trên sàn, nghĩ một lúc rồi cởi áo khoác đồng phục của mình ra, khom lưng bế Ô Hành lên.
Ô Hành được đặt nhẹ nhàng lên mặt bàn ghép tạm bằng mấy chiếc bàn học mà Triệu Tiền Tôn vừa lôi lại.
“Trần Song, cậu quá đỉnh đấy. Nói làm là làm, giờ thì tôi phục cậu sát đất!”
Triệu Tiền Tôn xoa tay háo hức, mắt nổi gân xanh, ánh lên tia đói khát điên dại.
Trần Song nói:
“Người như hắn, dù có biến mất cũng chẳng ai để ý đâu.”
Thực ra Ô Hành đã tỉnh từ lúc nào, chỉ là cậu không mở mắt, im lặng lắng nghe cuộc trò chuyện giữa hai kẻ đó.
Không—chúng đã không còn là “người” nữa.
Từ một tuần trước, Ô Hành đã từng thấy vài lần tin tức về hiện tượng “người ăn người” trên mạng. Nhưng giống như bao cư dân mạng khác, cậu cho đó là chuyện giật gân câu view, vô căn cứ. Sau đó còn có cả thông cáo chính phủ phủ nhận, xác nhận các video đó là giả mạo.
Nhưng giờ đây, tất cả những “tin đồn” ấy lại hiện diện rõ ràng trước mắt cậu.
Một luồng hơi ấm thổi qua sau gáy. Có thứ gì đó đang liếm liếm.
“Hắn gầy quá.”
Giọng Triệu Tiền Tôn khàn khàn vang lên, tay lướt nhẹ trên cổ tay thiếu niên.
“Cảm giác hai đứa mình ăn còn chưa đủ.”
“Có còn hơn không.”
Trần Song kéo khóa áo đồng phục Ô Hành xuống, để lộ cái cổ gầy và dài của cậu, làn da xanh nhợt loang lổ vài vết bầm tím mờ mờ.
Động tác của Trần Song khựng lại một lúc.
Nếu được chọn, hắn sẽ không ăn “đồ ăn có tỳ vết”.
“Có thể ăn chưa? Tôi đói quá rồi.”
Triệu Tiền Tôn đặt tay lên đùi Ô Hành, cảm nhận lớp thịt tươi mềm dưới lòng bàn tay khiến hắn gần như phát cuồng.
“Ăn ngay đi, nhanh gọn.”
Trần Song vừa nói, nước bọt đã nhỏ xuống hõm xương quai xanh của Ô Hành, trong đó lẩn khuất một mùi thối rữa mơ hồ.
Vừa dứt lời, Trần Song cúi đầu xuống, ngón tay vuốt ve cổ của thiếu niên.
Rắc!!
Âm thanh khớp xương vang lên rợn người.
Nhưng ngay giây phút đó—Ô Hành, vốn đã chuẩn bị sẵn từ lâu, bất ngờ rút ra một con dao gấp không biết đã nắm trong tay từ bao giờ, mạnh mẽ đâm thẳng vào gương mặt biến dạng của Trần Song.
Máu phun xối xả lên mặt Ô Hành, Trần Song gào lên như dã thú.
Triệu Tiền Tôn còn chưa kịp phản ứng thì thiếu niên đã bật dậy, lao đến trước mặt hắn.
“Mày…”
Triệu Tiền Tôn kinh hãi nhìn Ô Hành, khuôn mặt đầy máu, ánh mắt lạnh tanh.
Không đợi hắn nói thêm lời nào, Ô Hành ngồi xổm lên bàn, dùng dao gấp đâm thẳng vào hai mắt hắn.
“Ô Hành! Đ.m mày!”
Triệu Tiền Tôn gào lên, đưa tay chụp lấy Ô Hành.
Nhưng hắn đã không còn nhanh nhẹn như trước, từng động tác đều vụng về nặng nề.
Ô Hành nhảy khỏi bàn, đáp xuống đất. Trần Song đang lảo đảo lao tới, miệng phát ra tiếng “hừ hừ” như dã thú đói khát.
Khuôn mặt vốn anh tuấn giờ đã biến dạng, nửa khuôn mặt bị khoét rỗng, đầu lưỡi bị đâm gần đứt lìa, máu chảy thành dòng, nhưng hắn dường như không còn cảm giác đau, trong mắt chỉ còn “đồ ăn”.
Thiếu niên nuốt nước bọt, né tránh đòn tấn công, liếc mắt nhìn quanh rồi cúi xuống nhặt một đoạn chân bàn bằng sắt có đinh.
Trần Song lại lao tới lần nữa. Ô Hành vung chân bàn đập mạnh vào đầu hắn bảy tám cái liên tiếp.
Một mảng thịt mềm lẫn máu tanh văng trúng mặt cậu, dính lên mí mắt, rồi rơi "bịch" xuống đất.
Ô Hành cúi đầu nhìn—thứ đó giống như một miếng đậu hũ non.
Ý thức được bản thân đang giết người, hoặc ít ra là giết thứ từng là người, cậu cắn chặt môi, tung chân đá ngã Trần Song đang lảo đảo, rồi quay người bước đến chỗ Triệu Tiền Tôn—kẻ vẫn đang kêu rên vì bị đâm mù mắt.
Thiếu niên lặng lẽ đứng bên cạnh hắn, nét mặt mơ hồ đau đớn.
“Xin lỗi.”
Cậu giơ cao đoạn chân bàn.
Phập!
Cú đánh mạnh khiến Triệu Tiền Tôn hét thảm.
Phập!
Lại một tiếng hét vang lên.
Máu từ từ chảy thành vũng dưới chân Ô Hành, nhuộm đỏ đôi giày vải cũ kỹ. Khác với máu người bình thường, máu của hai kẻ kia đen sẫm, nồng nặc mùi thối.
Ô Hành lướt qua thi thể bất động của Triệu Tiền Tôn, đi tới bồn nước, mở vòi.
Cậu rửa sạch con dao gấp, sau đó kỳ cọ tay và rửa mặt thật kỹ, đến khi nước không còn ánh hồng và ngón tay trở lại màu da bình thường.
Sau khi tim đã đập lại nhịp bình ổn, Ô Hành cất dao vào túi, bắt đầu thu dọn hiện trường.
Cậu chụp hình thi thể của hai kẻ đó, cố tình nhấn mạnh vào cái miệng ngoác đến tận mang tai của Trần Song, cùng hốc mắt trống rỗng của Triệu Tiền Tôn, cả làn da trắng bệch kỳ quái.
Cuối cùng, Ô Hành đứng ở góc phòng, tìm một góc chụp toàn cảnh. Tấm ảnh mang nét đẹp tàn nhẫn rợn người.
Chụp xong, cậu kéo thi thể Trần Song nhét vào tủ đồ trong kho.
Hắn khá gầy, miễn cưỡng có thể nhét vào. Nhưng Triệu Tiền Tôn thì to xác hơn, Ô Hành buộc phải gập hắn lại, phần dư lòi ra ngoài thì giẫm hơn chục phát mới nhét vừa và đóng được cửa.
Cuối cùng, cậu nối ống nước dài, bắt đầu rửa sạch sàn.