Đúng lúc này, người mặc áo bố màu nâu hơi nghiêng đầu, Nghiêm Cận Sưởng cũng nhờ đó mà thấy rõ sườn mặt của người nọ – một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ.

Nghiêm Cận Sưởng sững sờ một chút, tay đang bắt lấy mái ngói, giơ cao lên rồi lại rút về, ngồi xổm xuống tiếp tục nhìn về phía dưới.

Người mặc áo bố màu nâu dường như chú ý hoàn toàn vào đám người đang ẩu đả, cùng với chiếc vòng tay màu đen trên tay mình, hoàn toàn không nhận ra trên mái nhà phía sau có một đứa trẻ nhỏ gầy đang đứng.

Người nọ tựa như đang phân vân điều gì, ánh mắt liên tục đảo qua lại giữa đôi tay và đám người đánh nhau, cuối cùng như đã hạ quyết tâm, nhặt một cây gậy trên đất và lao vào đám đông!

Chỉ một lát sau, người mặc áo bố màu nâu đã chạy ra từ giữa đám người ẩu đả, tay xách theo một đứa trẻ được quấn bởi mảnh vải trắng!

Đứa trẻ ấy chính là Đại Lộc, người mà Nghiêm Cận Sưởng đã mạnh tay quấn chặt trong mảnh vải trắng!

Nghiêm Cận Sưởng mang theo nhiều nghi hoặc trong lòng, thấy người kia xách Đại Lộc, bước chân nhanh chóng lao vào con ngõ nhỏ, liền lập tức đuổi theo!

Lúc này, Nghiêm Cận Sưởng chưa bắt đầu tu luyện, trên người lại còn nhiều vết thương, nên hành động khá chậm chạp.

Tuy vậy, hắn rất quen thuộc với ngôi làng này, lại di chuyển trên mái nhà, dù tốc độ chậm hơn một chút nhưng vẫn kịp bám sát người kia.

Người kia rõ ràng không phải dân trong làng, không quen thuộc với các lối đi ở đây, sau khi chạy vào ngõ nhỏ, loanh quanh một hồi liền lạc phương hướng, chỉ biết đứng yên tại chỗ nhìn vòng tay.

Trong tay hắn xách Đại Lộc, không rõ là do bị người khác đánh ngất trong cuộc ẩu đả vừa rồi hay bị chính hắn làm ngất xỉu. Lúc này Đại Lộc cúi gục đầu, hoàn toàn không có phản ứng gì với kẻ bắt cóc.

Nghiêm Cận Sưởng không dám tiến lại gần, chỉ cẩn thận ngồi xổm trên mái nhà quan sát.

Người kia nghĩ rằng xung quanh không có ai, liền lẩm bẩm oán giận: “Ngươi đưa ta cái đạo cụ này cũng quá vô dụng rồi, chỉ ẩn thân được mười giây. Hơn nữa trong mười giây này, người ta chỉ là không nhìn thấy ta, chứ không phải không chạm được ta. Ta còn bị đám đó đánh mấy quyền, đau chết đi được!”

“Đây là vai chính sao? Mặt mũi bị đánh sưng đến mức này, xấu chết đi được.”

Nghiêm Cận Sưởng ngồi xổm trên nóc nhà, trong đầu tràn ngập những nghi vấn.

Gương mặt lạ, giọng nói lạ, người này rốt cuộc là ai? Vì sao lại bắt Đại Lộc, trên tay người đó và hắn đều có mảnh vụn màu đen giống nhau, thứ phát ra vòng sương trắng ấy là gì?

Quan trọng nhất là, tại sao người này xuất hiện đúng lúc như vậy?

Mảnh vụn màu đen vừa mới hiển thị những thông tin kia, người này liền gấp gáp lao đến.

“Cái gì?!” Người đó đột nhiên kinh hô: “Ta xách nhầm người sao? Đây không phải vai chính?”

Đúng lúc này, Đại Lộc trong tay người nọ khẽ cựa mình tỉnh lại.

Vừa tỉnh, cơn đau từ khắp cơ thể lẫn trên mặt lập tức ập tới. Đại Lộc vốn luôn dẫn đám trẻ con đi bắt nạt Nghiêm Cận Sưởng, chưa từng có ai dám động vào hắn, huống hồ là đánh hắn như thế này.

Nắm tay chỉ vừa chạm vào cơ thể mình, mới cảm nhận được nỗi đau. Lần đầu trải qua cảm giác này, Đại Lộc không thể chịu đựng nổi, òa lên khóc lớn.

Người đang xách Đại Lộc vốn mạnh mẽ đoạt lấy cậu bé, nghe thấy tiếng khóc lớn như vậy thì lập tức hoảng loạn, vội vàng đưa tay che miệng cậu. Nhưng lại vô tình chạm phải khuôn mặt bầm tím của Đại Lộc, khiến cậu càng đau, giãy giụa quay mặt đi, khóc lớn hơn nữa.

Người nọ chùi một tay đầy nước mũi và nước mắt, khó chịu quát: “Câm miệng! Ngươi cái đồ xui xẻo này! Ta sao lại bắt nhầm người chứ!”

“Đại Lộc!” Một tiếng gọi đầy lo lắng vang lên, chính là mẹ của Đại Lộc phát hiện con mình mất tích, khẩn trương tìm kiếm khắp nơi. Đúng lúc nghe được tiếng khóc của Đại Lộc gần đó, bà vội chạy đến và trông thấy một người đàn ông xa lạ mặc bộ áo vải nâu, một tay xách con trai bà, tay còn lại định che miệng cậu bé.

“Đại Lộc!” Mẹ Đại Lộc tức giận, lao tới mạnh mẽ: “Trả con trai lại cho ta!”

Lúc này, cha của Đại Lộc cũng đã chạy tới, nhìn thấy nương tử của mình đang ở cùng một người đàn ông xa lạ cướp đoạt nhi tử của mình, lập tức phẫn nộ lao tới, vung nắm đấm đánh người đàn ông mặc áo nâu vài quyền!

Đứng trên nóc nhà, Nghiêm Cận Sưởng: “……”

Người đàn ông mặc áo nâu bị cha mẹ Đại Lộc vừa cào vừa đánh, nhưng nơi này lại là ngõ cụt, hắn muốn chạy cũng không thoát, nên giận dữ hét lên: “Hệ thống cứu ta!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play