Nghiêm Cận Sưởng đi đến thôn bên kia trên sườn núi, chọn một thân cây để làm chỗ nghỉ tạm đêm nay.
Từ trên cây nhìn ra xa, hắn có thể mơ hồ thấy được phiến rừng cây nhỏ phía trước mình, thậm chí miễn cưỡng nhận ra cây mà trước đó hắn đã “chuẩn bị”.
Ánh mắt của Nghiêm Cận Sưởng rất tốt, dù hiện tại chưa dẫn khí nhập thể, hắn vẫn có thể nhìn rõ sự vật ở khoảng cách xa. Đời trước, sau khi Trúc Cơ, nhờ có linh lực tự thân hỗ trợ, hắn càng nhìn rõ hơn những nơi xa xăm.
Chỉ tiếc rằng, vì một vài chuyện xảy ra trong tông môn, đôi mắt hắn từng bị người khác làm tổn thương. Dù sau đó đã dưỡng thương và trị liệu, có thể mở mắt trở lại, nhưng hắn không còn khả năng nhìn rõ những dãy núi xa xôi như trước.
Nghiêm Cận Sưởng dựa vào thân cây nghỉ ngơi, tháo xuống những dải vải trắng vừa quấn trên mặt và người, lấy ra thảo dược đã chuẩn bị, nghiền nát rồi đắp lên mặt.
Trên mặt hắn thương chưa khỏi hẳn, kỳ thật nên tĩnh dưỡng, nhưng vì muốn lấy được linh thảo, Nghiêm Cận Sưởng vẫn quấn một mảnh vải che mặt rồi đi ra ngoài. Hiện tại trong tay hắn không có mặt nạ hay vật dụng gì khác, nếu trực tiếp để lộ gương mặt đầy chú văn này cho người khác thấy, thì đối với bản thân cũng không phải chuyện tốt.
Nghiêm Cận Sưởng lấy từ túi Càn Khôn ra một gốc Dẫn Ngọc Thảo, nhìn thoáng qua ánh sáng xuyên qua lá cây, sau đó bỏ vào miệng.
Một làn hương tươi mát ngay lập tức lan tỏa trong khoang miệng.
Hắn lập tức ngồi ngay ngắn, bày ra tư thế ngũ tâm triều thiên. Xung quanh, gió thổi lá cây xào xạc, côn trùng kêu vang, chim chóc hót líu lo, khí tự nhiên chậm rãi lưu chuyển, nhẹ nhàng m*n tr*n thân thể Nghiêm Cận Sưởng.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT