Sau thảm họa, bệnh viện chẳng khác gì luyện ngục trần gian.
Khắp nơi tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc đến gai mũi, những chiếc cáng vội vàng đưa qua đưa lại, trên đó là những bệnh nhân bị thương nặng đến mức gương mặt hoàn toàn biến dạng. Người may mắn hơn thì còn rên rỉ được vài tiếng, nhưng phần lớn đều đã rơi vào trạng thái bất tỉnh, cơ thể không còn nguyên vẹn, thiếu tay thiếu chân, chẳng mấy ai còn lành lặng. Dùng từ "thảm khốc" để miêu tả tình cảnh này cũng không hề quá lời.
Lưu Cẩn An bước đi giữa đám đông, bên tai cậu là những tiếng kêu gào đau đớn, tiếng nức nở tuyệt vọng như len lỏi vào tận sâu trong tâm trí. Khuôn mặt của những người ở đây đều hiện rõ sự mờ mịt và đau thương.
Cậu cúi đầu nhìn xuống, nhận ra máu đã thấm vào đế giày của mình, để lại một chuỗi dấu chân đỏ thẫm trên nền đất. Nhưng chẳng ai quan tâm đến việc đó, bởi cả sàn nhà đã phủ đầy những vết máu lớn nhỏ, bị người qua lại giẫm lên mà in hằn thành hàng trăm dấu chân hỗn loạn.
Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, cảnh tượng máu me như trong phim kinh dị này vẫn khiến cậu cảm thấy bị giáng một đòn mạnh mẽ vào tinh thần.
"Sao lại thành ra thế này..." Trương Dao Dao vừa nói vừa đưa tay che miệng, không dám tin vào những gì mình thấy.
Bản năng khiến nàng quay sang nhìn Lưu Cẩn An. Nếu không phải vì cậu thiếu niên này nhanh chóng đưa họ vào bãi đỗ xe ngầm, thì giờ đây có lẽ nàng đã nằm trong số những thân xác bất động kia. Trương Dao Dao không hỏi làm sao Lưu Cẩn An biết trước tai họa sắp xảy ra, bởi nàng hiểu ân tình này lớn đến mức chẳng cần phải nghi ngờ hay truy vấn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play