01

Năm thứ bảy ở bên Phó Hàn Thanh.  

Tôi lén mua một chiếc váy cưới, gom đủ can đảm để chuẩn bị cầu hôn anh ta.  

Nhưng thật không may, hôm đó, tôi đến bữa tiệc trễ vài phút.  

Đúng lúc nghe thấy anh ta đang trò chuyện với bạn bè.  

"Cậu nói Trần Hề à, chơi chán lâu rồi."  

Phó Hàn Thanh châm điếu thuốc, cười thản nhiên: "Bảy năm, đổi lại cậu thì cậu không thấy chán sao?"  

Mấy người đó cũng cười rộ lên: "Nói cũng đúng, bảy năm, dù có là tiên nữ cũng thành nhạt nhẽo thôi."  

"Nhưng mà Trần Hề đúng là rất đẹp."  

"Dáng người cũng chuẩn, lần trước sinh nhật của Hàn Thanh, cô ấy mặc chiếc váy ‘dì ghẻ’, trong phòng có người đàn ông nào mà không dán mắt vào?"  

"Nói thật đi Hàn Thanh, hồi đó cậu cưng chiều cô ấy như vậy, giờ thật sự bỏ được à?"  

Giọng Phó Hàn Thanh nhàn nhạt: "Tôi đã nói dối bao giờ đâu."  

"Vậy… nếu tôi theo đuổi Trần Hề, cậu không phiền chứ?"   

"Cứ theo đuổi đi." Phó Hàn Thanh phả một vòng khói thuốc: "Miễn là các cậu không thấy ngại."  

"Không biết nhục à, Hàn Thanh chán ngấy rồi mà cậu còn muốn nhận đồ thừa?"  

Lại một trận cười ầm lên.  

Đêm đó, tôi không vào phòng riêng, chỉ viện cớ nhức đầu rồi về nhà trước.  

Phó Hàn Thanh thậm chí không hỏi thêm một câu, chỉ lạnh nhạt cúp máy.  

Quyết tâm chia tay, có lẽ chính là được đưa ra dứt khoát vào tối hôm đó.  

02

Chưa đầy hai ngày, trong giới đã rộ lên tin đồn.  

Phó Hàn Thanh đang theo đuổi một cô sinh viên năm hai của học viện biểu diễn, trẻ trung, ngây thơ và đáng yêu.  

Cách anh ta theo đuổi người ta luôn hoành tráng đến kinh ngạc.  

Giống như cách đây nhiều năm, khi anh ta theo đuổi tôi, chỉ hận không thể để cả thế giới biết.

Lấy nhà, xe, trang sức ra để vung tiền không tiếc.  

Cô bé ấy nào từng thấy trận thế như vậy, chẳng mất mấy ngày đã đổ gục.  

Tại một bữa tiệc bạn bè tụ họp, Phó Hàn Thanh dẫn thẳng người đến.  

Vừa bước vào, mọi người lập tức im bặt.  

Vài cô bạn có quan hệ khá tốt với tôi đều tỏ vẻ lo lắng nhìn tôi.  

Tôi mỉm cười: "Sao không ai nói gì thế, nhìn tôi làm gì?"

Phó Hàn Thanh ôm cô gái ngồi xuống, lúc này mới nghiêm túc nhìn tôi: "Trần Hề, hôm nay nhân cơ hội này, tôi nói thẳng nhé."  

"Ừ, anh nói đi."  

"Những năm qua hợp rồi tan thật chẳng còn ý nghĩa gì, tình cảm cũng sớm phai nhạt."  

Tôi siết chặt tay, chiếc nhẫn trên ngón giữa in sâu vào da thịt,  

Nhưng tôi lại như không cảm nhận được đau đớn.  

"Huyên Huyên trẻ trung, đơn thuần, tôi thật sự thích cô ấy, không muốn cô ấy phải chịu thiệt thòi."  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play