Cố Hàm Ninh đi theo Thôi Hà Miêu đã quen thuộc đường, cùng với Thịnh Mạn Mạn đi góp vui, có chút sửng sốt nhìn một đám người đông nghìn nghịt vây quanh sân bóng rổ thành một bức tường người.
Rất khó để vượt qua. . .
“Không sao, ngày hôm qua còn đông hơn cả hôm nay, cứ chen vào là được.” Thôi Hà Miêu cười, vẫy đôi tay nhỏ bé mập mạp của cô, mỗi tay kéo một người, vùi đầu đi vào bên trong bức tường người kia, “Xin nhường đường nào, nhường đường nào.”
Sức lực của Thôi Hà Miêu chắc chắn có thể lấy một chọi hai, Thịnh Mạn Mạn cười hỉ hả, tò mò quan sát, Cố Hàm Ninh thì cúi đầu, cố gắng hết sức đuổi theo bước chân của Thôi Hà Miêu. Đợi đến lúc ba người cố gắng mãi mới chen được một con đường nhỏ trong đám người vây xem nhiệt tình, thuận lợi tiến vào được hàng đầu tiên, trên trán Thôi Hà Miêu đã bắt đầu đổ mồ hôi.
“Thấy chưa, đứng đây mới có thể nhìn rõ được.” Thôi Hà Miêu quay đầu, có chút đắc ý cười cười.
Cố Hàm Ninh quay đầu nhìn nhìn, xung quanh hầu hết đều là những thiếu nữ trẻ tuổi đang hò hét tên một thành viên đó, mắt cũng dõi theo một dáng người cố định, miệng hô “Cố lên”. Nên những người chưa có người yêu, thì cũng có người hâm mộ đi. Đương nhiên cũng có những người khác chỉ đến xem cho vui giống như Thịnh Mạn Mạn. Lác đác có vài nam sinh có lẽ là yêu thích bóng rổ, hoặc có bạn bè đang chơi trên sân.
Cố Hàm Ninh đưa mắt nhìn bên trong sân, rất nhanh đã tìm thấy bóng dáng của Triệu Thừa Dư.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT