Trình Tư Niên đợi mãi không thấy La Trân Trân nói gì, tưởng cô ấy đang buồn, liền nhỏ giọng khuyên nhủ: "Em đừng trách Kiều Du nhẫn tâm, cô ấy cũng là vì muốn tốt cho em..."
"Em biết, em sẽ không trách chị Kiều đâu! Em chỉ là..." La Trân Trân khẽ thở dài, giọng có chút buồn bã: "Anh vừa nói lần đầu tiên anh lên lớp giải phẫu ở đại học đã nôn... vậy sau này anh còn nôn nữa không?"
"Tất nhiên là không rồi." Trình Tư Niên cười khẽ: "Chuyện này lần đầu thì lạ, lần sau thì quen. Anh là bác sĩ, sau khi đi làm không biết đã mổ bao nhiêu người rồi..."
"Vậy sau này em cũng sẽ không nôn nữa chứ... không thể tiếp tục kéo chân mọi người nữa..."
Giọng La Trân Trân rất nhỏ, giống như đang tự nói với chính mình nhưng Trình Tư Niên đã nghe thấy.
"Ai nói em kéo chân mọi người? Là Kiều Du nói hay là anh nói? Cái đầu nhỏ của em cả ngày chỉ biết suy nghĩ gì vậy!" Trình Tư Niên nói đến đây, đột nhiên dừng lại: "... Nếu là Giang Trạm nói... thì em cứ để ngoài tai đi... dù sao trong mắt cậu ta, ngoài Kiều Du ra thì những người khác đều là kéo chân..."
"Không có, anh Giang không nói gì về em hết..." La Trân Trân bị giọng điệu oán giận của hắn ta chọc cười nhưng rất nhanh sau đó cô ấy lại cụp môi xuống, vẻ mặt buồn bã: "Chỉ là em thực sự chẳng biết gì cả, cũng chẳng giúp được gì... ngay cả khi đã từng giết nhiều dị chủng như vậy, mà em vẫn sợ..."
"Con người mà, làm gì cũng có lần đầu tiên. Trước đây em từng giết nhiều dị chủng như vậy, đều là do điều khiển từ xa, hôm nay mới là lần đầu tiên đối đầu trực diện, không thích ứng được cũng là chuyện bình thường. Thực ra anh thấy năng lực này đối với chúng ta mà nói, vừa là may mắn vừa là bất hạnh. Bởi vì nó có thể bảo vệ chúng ta trong thời tận thế nhưng lại khiến chúng ta giống như những cây mạ bị bón thúc, hoàn toàn mất đi khả năng tự vệ vốn có. Như vậy, một khi vì lý do nào đó mà chúng ta mất đi năng lực, hoặc không thể sử dụng năng lực... giống như tình huống hiện tại... thì chúng ta chẳng khác gì những tay súng bắn tỉa bị tước đoạt vũ khí, nhỉ?" Trình Tư Niên ngẩng đầu thở ra một hơi khói trắng: "Ừm, nói như vậy thì chúng ta có cần phải cảm ơn những người gia nhập giữa chừng này không? Nếu không phải do bọn họ ép chúng ta ẩn giấu năng lực thì chưa chắc chúng ta đã có ý thức rèn luyện kỹ năng như vậy..."
"Phụt…" Trình Tư Niên giải thích khiến La Trân Trân thấy dễ chịu hơn nhiều, lại bị hắn ta tự chế giễu bản thân chọc cười, cô gái nhỏ với đôi môi hồng, hai mắt cười cong cong, y như trăng lưỡi liềm trên bầu trời, khiến Trình Tư Niên ngẩn người trong chốc lát.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play