Ba người đi vòng quanh, đỗ xe ở vị trí gần các cụm biệt thự, sau đó xuống xe, thận trọng đi về phía trước.
"Phía trước có khoảng hai mươi mấy con." Giang Trạm lên tiếng nhắc nhở.
"Đừng đi về phía trước nữa, cứ ở đây chờ đi." Kiều Du kéo Trình Tư Niên đang muốn tiếp tục tiến về phía trước: "Dị chủng rất nhạy cảm với âm thanh và hơi thở của người sống, cho dù chúng ta không đi qua thì chúng cũng sẽ tìm đến đây."
Quả nhiên, Kiều Du vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng gầm và tiếng bước chân của dị chủng.
Nhạy bén nhận ra sự bất thường ở phía bên phải, Kiều Du giật mình, chỉ nghe thấy một tiếng "ầm", hai con dị chủng liền đâm sầm vào bức tường băng.
Kiều Du lùi lại hai bước, lưỡi băng trong lòng bàn tay như có ý thức vòng qua bức tường băng, trong nháy mắt cắt đứt đầu của hai con dị chủng.
Giang Trạm vẫn luôn đứng cách cô mười mét, một mặt dùng năng lực tinh thần bảo vệ cô, một mặt điều khiển lưỡi gió chém giết những con dị chủng chạy về phía anh.
Có lẽ là do hơi thở từ phía Giang Trạm và Kiều Du nồng nặc hơn nên áp lực bên phía Trình Tư Niên tương đối nhỏ. Sau khi dùng lưỡi lửa giải quyết năm sáu con dị chủng, hắn ta bắt đầu đào tinh hạch.
Vừa giải quyết xong mấy con trước mắt, lại có dị chủng lần theo hơi thở chạy tới.
Dù sao trong tay cũng có tinh hạch vừa thu thập được, ba người họ vừa hấp thụ tinh hạch để bổ sung dị năng, vừa cố gắng giết càng nhiều dị chủng càng tốt.
Vì ba người họ mới thức tỉnh nên năng lực có hạn, hơn nữa năng lượng trong tinh hạch cấp một không nhiều, vì vậy, sau khi giải quyết năm mươi sáu mươi con dị chủng, bọn họ liền cảm thấy cơ thể mềm nhũn, đầu óc như bị ai đó đập mạnh, đau nhói từng cơn.
Giang Trạm cố gắng dùng năng lực tinh thần, tạm thời che giấu cảm nhận của dị chủng đối với họ, ba người nhanh chóng đào xong tinh hạch rồi lái xe về nhà.
Trình Tư Niên vừa về đến nhà đã ngả người xuống sofa, thở dốc, cầm lấy ly nước quả Kiều Du đặt trên bàn, uống một ngụm lớn.
"A Trạm, anh thấy thế nào rồi?" Kiều Du nhìn Giang Trạm, tuy nhìn anh vẫn bình tĩnh nhưng sắc mặt lại rất nhợt nhạt, không khỏi có chút lo lắng. Vừa rồi anh vẫn luôn dùng tinh thần lực để bảo vệ cô, còn phải bận tâm đi giết dị chủng, chắc chắn là người mệt nhất.
Giang Trạm lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Không mệt." Sau đó ôm cô ngồi xuống sofa, hôn lên môi cô, dỗ dành: "Nhắm mắt nghỉ ngơi một lát đi."
Quả thực Kiều Du cũng hơi mệt, vừa định dựa vào một lúc thì nghe thấy Trình Tư Niên bên cạnh lẩm bẩm một cách kinh ngạc: "Nước này..."
Kiều Du quay đầu lại, thấy Trình Tư Niên đang nhìn chằm chằm vào cốc nước trong tay với vẻ mặt phức tạp, liền thắc mắc: "Nước có vấn đề gì sao?"
Trình Tư Niên quay đầu nhìn cô: "Đây là nước quả trong không gian của cô à?"
Kiều Du gật đầu: "Ừm, không phải tôi đã nói với anh rồi sao?"
"Hai người uống thử một chai đi, uống luôn đi." Vẻ mặt Trình Tư Niên nghiêm túc, không giống như đang nói đùa.
Giang Trạm và Kiều Du thấy vậy liền lấy mỗi người một chai, ngửa đầu lên uống.
Khi nước quả vào cơ thể, Kiều Du chỉ cảm thấy cơn đau âm ỉ ở não vừa rồi dần đỡ hơn rõ rệt, cơ thể yếu ớt cũng dần bình phục.
Cảm giác này... Kiều Du đột nhiên mở to mắt.
Cảm giác này giống hệt như khi hấp thụ tinh hạch! Mặc dù không rõ ràng và nhanh chóng bằng, nhưng quả thực là cảm giác giống hệt nhau.
Kiều Du sửng sốt, trước đây cô chỉ biết nước quả có thể thanh lọc cơ thể, phục hồi thể lực, nhưng không ngờ còn có thể phục hồi dị năng.
Tuy chậm hơn tinh hạch một chút nhưng cũng là một công dụng vô cùng quý giá. Như vậy, tốc độ tăng trưởng của họ ít nhất có thể đạt gấp một phẩy năm lần, thậm chí là gấp đôi dị năng giả bình thường.
Có nước quả và tinh hạch, suốt hai ngày liền ba người liên tục chạy đến khu biệt thự dưới chân núi giết dị chủng, quả thực dị năng cũng tăng lên rất nhanh.
Đến trưa ngày thứ ba, sương mù bên ngoài tan bớt, nhiệt độ bắt đầu tăng dần. Rõ ràng đang là mùa đông giá rét nhưng thời tiết lại nóng như thể đã vào giữa mùa hè.
Kiều Du lấy chiếc áo phông ngắn tay đã chuẩn bị trước từ trong không gian ra, ba người thay xong lại lái xe đến khu biệt thự dưới chân núi.
"Đang giữa mùa đông mà nhiệt độ lại lên đến 40°C? Thời tiết này lạ thật. Không phải sau này vẫn cứ nóng thế này đấy chứ?" Ba người không nỡ bật điều hòa, Trình Tư Niên đành một tay lái xe, một tay kéo cổ áo, không ngừng quạt tay. Tuy dị năng giả có khả năng thích ứng nhất định với môi trường nhưng vẫn cảm nhận được nhiệt độ.
Kiều Du thấy Trình Tư Niên nóng quá, liền ngưng tụ một ít đá viên cho vào hộp đựng rồi đặt ở ghế phụ. Đá của cô chịu nhiệt tốt hơn đá bình thường, tốc độ tan chảy cũng chậm hơn viên đá bình thường rất nhiều.
"Chúc mừng anh, đoán đúng một nửa rồi."
"Đoán đúng một nửa là ý gì thế?" Trình Tư Niên cảm nhận được luồng khí lạnh tỏa ra từ mấy viên đá, cuối cùng cũng thấy dễ chịu hơn một chút.
Kiều Du lại ngưng tụ thêm vài viên đá đặt lên thảm lót chân, tiếp tục trả lời: "Ban ngày nóng thế này, nhưng đến tối sẽ lạnh. Sau tận thế, khí hậu không còn chia làm bốn mùa nữa. Chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm rất lớn, ban ngày cực nóng, ban đêm cực lạnh, rất khắc nghiệt."
Chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm?
"Lớn là lớn đến mức nào? Nhiệt độ ban đêm sẽ giảm xuống bao nhiêu?"
"Ừm... kiếp trước tôi không có nhiệt kế, cũng không chú ý đến vấn đề này. Nhưng theo cảm nhận của tôi..." Kiều Du sờ cằm, đoán bừa: "Có lẽ là âm mười mấy độ."
Trình Tư Niên tỏ vẻ nghi ngờ về cảm nhận của Kiều Du. Nhưng hiện tại cũng chỉ có thể tạm thời tin cô.
Chênh lệch nhiệt độ hơn năm mươi độ... Trình Tư Niên thở dài: "Đúng là quá khắc nghiệt..."
Bởi vậy Kiều Du mới nói, sau này mỗi sáng sớm và đêm tối đều sẽ có sương mù.
Ba người nhanh chóng đến khu biệt thự dưới chân núi. Sau hai ngày dọn dẹp, dị chủng ở đây đã ít đi rất nhiều.
"Cứu mạng! Cứu mạng! Cứu mạng..."
Đúng lúc ba người đang loay hoay giải quyết những con dị chủng còn sót lại, đột nhiên có tiếng kêu cứu truyền đến từ phía xa, Kiều Du quay đầu lại nhìn.
Mặc dù sương mù đã cản trở tầm nhìn nhưng Kiều Du vẫn nhìn thấy rõ, có hai cô gái đang đứng ở cửa sổ tầng hai của một ngôi nhà, ra sức vẫy tay với họ, còn ở dưới lầu có hai con dị chủng đang dùng sức đập cửa nhà.
Hai cô gái có vẻ ngoài trong trẻo, trông khoảng hai mươi tuổi, đôi mắt và lông mày có phần giống nhau, có lẽ là chị em.
Giang Trạm từng nói rằng vẫn còn người sống ở khu vực này, vì vậy Kiều Du nhìn thấy họ cũng không thấy ngạc nhiên.
Kiều Du liên tiếp bắn ra ba lưỡi băng, chặt đứt đầu của ba con dị chủng đang lao tới, sau đó hét lớn với họ: "Thay vì trông chờ vào người khác, tốt hơn hết nên nghĩ cách chặt đứt cổ chúng đi, như vậy các cô mới có thể sống sót."