Kiều Du nghe xong thì không hề cảm thấy vui mừng. Những ngày này ở làng Lư Lăng, cô đã cảm nhận được hết sự nhiệt tình và chất phác của người dân nơi đây. Mặc dù đây là một cuộc giao dịch nhưng họ lại không hề so đo tính toán. Một số lương thực có trọng lượng bị lẻ, khi đăng ký, bọn họ liền trực tiếp xóa luôn phần lẻ, làm vậy một hai lần thì không sao nhưng tích lũy càng nhiều thì càng tiết kiệm cho cô một khoản tiền lớn.

Kiều Du đã trải qua thời tận thế, cũng đã thấy qua quá nhiều mặt tối của con người. Cô vốn tưởng rằng trái tim mình đã cứng rắn như sắt đá nhưng giờ đây vẫn có chút yếu mềm.

Kiều Du há miệng, lời nhắc nhở đến bên miệng nhưng cuối cùng cô chỉ nói: "Cảm ơn" rồi nhìn trưởng thôn đang đi xa...

Kiều Du đi đến bên thác nước, lấy điện thoại trong túi ra, mở giao diện trò chuyện với Diêu Linh Linh. Cô chậm rãi gõ chữ nhưng sau đó ngón tay lại lơ lửng trên nút gửi mà không nhấn xuống.

Nếu nói ra, có lẽ họ sẽ để lại nhiều lương thực hơn, khi tận thế đến, có thể sống thêm được một khoảng thời gian. Nhưng số lương thực cô nhận được sẽ ít đi... Hơn nữa, ngay cả khi cô nói ra, chưa chắc Diêu Linh Linh sẽ tin...

Cuối cùng, tin nhắn này vẫn không được gửi đi.

Kiều Du nhắm mắt lại, xóa từng chữ một.

Cô không phải Quan m, cũng không có lòng từ bi.

Hai ngày sau, "công trình lớn" thu mua cuối cùng cũng kết thúc. Tất cả thịt đã giết mổ đều được dân làng lột da và rửa sạch, dùng túi vải cotton nguyên chất chia thành từng túi nhỏ để tiện bảo quản và vận chuyển. Dân làng còn lấy chum đựng nước ra rửa sạch sẽ, sau đó cho hết thịt vào chum.

Chỉ riêng thịt đã đựng đầy hơn sáu trăm chum lớn. Kiều Du lấy lý do không tiện chất lên xe, cố ý hỏi trưởng thôn có thể mang những chiếc chum này đi không. Trưởng thôn không nghĩ ngợi gì đã đồng ý, dù sao thì bây giờ nhà nào trong làng cũng có giếng nước, không cần dùng đến những chiếc chum này nữa.

Thịt, rau quả, trứng, nấm... đã được bảo quản kỹ đều để trên núi, trưởng thôn dựng tạm một kho chứa bên cạnh kho lương thực, tất cả đồ đạc đều được để bên trong. May mắn thay, bây giờ là mùa đông, nhiệt độ trên núi thấp hơn nên việc bảo quản cũng không tốn nhiều công sức.

Đến khi mọi việc kết thúc, trưởng thôn mới tính giá tiền, tổng cộng là năm trăm bảy mươi hai triệu bốn trăm sáu mươi nghìn đồng. Kiều Du cũng đã tính toán kỹ lưỡng theo giá thị trường, biết rằng giá này thực sự rất phải chăng, thậm chí còn thấp hơn giá thị trường rất nhiều.

Kiều Du mở hai chiếc vali ra, vừa lấy tiền vừa nói: "Trưởng thôn, tôi không tiện mang ra ngoài nhiều tiền như vậy, hai chiếc vali này mỗi chiếc có một triệu, tôi chỉ có thể mang theo nhiêu đây. Số tiền còn lại, đợi ngày mai đoàn xe đến sẽ đưa cho ông. Nhưng mà, nếu tiện thì ông có thể giao chìa khóa kho lương thực cho tôi giữ trước được không?"

Cả đời trưởng thôn chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như vậy, phản ứng đầu tiên trong lòng là: Trời ơi! Nhiều tiền như vậy, cô gái này cứ thế mà đựng trong vali mang đến đây sao?

"Trưởng thôn?" Kiều Du thấy trưởng thôn ngây người nhìn chằm chằm vào vali tiền hồi lâu không phản ứng, thì lên tiếng nhắc lại.

"Hả? Ồ ồ..." Trưởng thôn hoàn hồn, vội lấy chìa khóa kho lương thực trong túi ra, đưa cho Kiều Du: "Được chứ, sao lại không được, tổng cộng có hai chìa khóa, đều là chìa khóa cửa kho lương thực. Tôi sợ ngày mai vận chuyển hàng còn phải mở khóa từng cái, quá phiền phức nên những kho lương thực nhỏ bên trong đều không khóa. Chìa khóa này vốn nên giao cho cô giữ, tôi bận quá nên quên mất, Tiểu Kiều đừng giận nhé."

Kiều Du thuận lợi lấy được chìa khóa kho lương thực, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Không sao đâu, ông cứ yên tâm, sáng nay tôi đã liên lạc với đoàn xe rồi, chắc chiều mai họ sẽ đến."

Trưởng thôn nghe vậy thì liên tục gật đầu: "Được, vậy Tiểu Kiều nghỉ ngơi trước, tôi đi chia tiền cho mọi người, số còn lại đợi đợt sau chuyển đến rồi phát luôn."

"Được."

Những ngày đến làng Lư Lăng, Kiều Du phần nào hiểu được trưởng thôn, quả thực ông ta là một người tốt, cả làng trên dưới không ai là không kính trọng ông ta. Cũng chính vì có trưởng thôn ở đây, Kiều Du mới có thể yên tâm tiến hành kế hoạch.

Trưởng thôn chia số tiền Kiều Du đưa theo tỷ lệ chia của từng nhà, sau đó phát loa thông báo, tổ chức mỗi nhà cử đại diện đến nhận trước một phần tiền, phần còn lại đợi đến ngày mai sẽ phát nốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play