Đêm sinh nhật hôm đó, hai người họ tranh thủ một tiếng cuối cùng trước khi bị đưa trở lại trại để cùng nhau ngồi xổm bên bờ sông đợi mặt trời mọc, trời vẫn còn tối đen, gió thổi khiến người ta hơi lạnh.
Vốn dĩ hai người đang ngồi song song cạnh nhau rất yên tĩnh, đợi mãi đợi mãi Lạc Gia Tự liền đứng dậy, vừa xoa eo vừa nhìn xung quanh, vì không ngồi yên được nên muốn tìm xem có hòn đá nào đẹp để chơi ném đá trên sông không.
Đợi mãi đợi mãi Sơ Dụ liền nằm xuống, nằm thẳng cẳng nhắm mắt điềm tĩnh, vì thức cả đêm không ngủ nên mí mắt trên và mí mắt dưới dường như dính keo 502, bên tai lại là tiếng sóng biển và tiếng gió dịu dàng, biểu cảm trông như một xác chết hạnh phúc.
Bờ sông bùn đất ẩm ướt, mặt đất cũng không bằng phẳng, Lạc Gia Tự vừa cúi đầu xuống, nhìn thấy bạn thân lại không nói một tiếng đã tùy tiện ngủ ở đó, anh giật mình kinh hãi, ngay cả đá cũng không tìm nữa mà ngồi xuống trở lại, sột soạt cởi một nửa áo khoác thì khựng lại, rồi nhẹ nhàng nâng đầu người kia từ đống đá lên, sau đó đặt lên vai mình.
Sơ Dụ cảm nhận được động tác của anh, nhưng không mở mắt, bờ vai ấm áp dễ chịu hơn nhiều so với hòn đá lạnh lẽo cứng rắn, chỉ là dễ bị cấn xương, không thoải mái bằng gối đầu lên ngực.
Rạng sáng sương lạnh ẩm ướt, cậu theo bản năng muốn rúc vào trong lòng ngực đối phương tìm hơi ấm, đầu đã dịch chuyển được một centimet rồi, kết quả dịch chuyển được một nửa thì phát hiện có gì đó không đúng.
Thứ nhất, mặc dù hai người họ trước đây ôm ôm ấp ấp nhau không biết bao nhiêu lần, nhưng số lần Sơ Dụ chủ động trước là vô cùng ít, số lần chủ động mà không có lý do gì thì hầu như là không có.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play