"Không ổn rồi, anh à, tôi thật sự không được."

"Sẽ chết đấy, không lừa cậu đâu."

"Tự nhiên thấy thân xác không thoải mái lắm, chắc là vết hoen tử thi lại nặng thêm rồi, tôi đi trước đây…"

"Ký chủ!" Giọng nói hưng phấn của hệ thống vang lên trong đầu Sơ Dụ như tiếng loa phóng thanh, xẹt từ tai này sang tai kia, tạo thành một hiệu ứng âm thanh vòm 360 độ, đối lập hoàn toàn với vẻ mặt chán sống hiện rõ trên khuôn mặt Sơ Dụ.

"Cậu có biết đứng thứ tám về độ nổi tiếng là khái niệm gì không! Tôi nói cho cậu biết, chính là hạng tám về độ nổi tiếng đấy! Mới vào trại có hai ngày, chúng ta đã làm nên chuyện rồi! Cậu đúng là ký chủ giỏi nhất trong số các ký chủ mà tôi từng đồng hành! Là nhân tố bất ngờ trong số những kẻ mạnh! Hãy cứ thế mà tiến lên, tương lai của cậu chắc chắn vô! cùng! rộng! mở!"

"…" Sơ Dụ vẫn giữ nguyên vẻ mặt u ám, chậm rãi giơ tay lên, cầm lấy một cây bút và một tờ bìa cứng trên bàn, giọng nói đều đều lộ ra vẻ mệt mỏi cùng cực và sự buông xuôi phó mặc cho đời.

"Được rồi, thầy Thống, để tôi viết tờ di chúc cái đã."

Lúc này, hệ thống trông chẳng khác nào một giáo viên chủ nhiệm lớp luyện thi đại học, suốt ngày chỉ mong học trò cưng của mình học không ngừng nghỉ, dùng mọi cách để nhồi nhét kiến thức cho học sinh suốt 24/24.

Dường như hệ thống đã bị lây nhiễm quá nhiều virus cuồng học của ký chủ trước đó, lúc này lại thấy học sinh làm bài kiểm tra thử đầu tiên được điểm cao nên mừng rớt nước mắt, cứ nói một câu là phải kèm theo ba dấu chấm than, mức độ phấn khích ngang ngửa với cách Sơ Dụ gào thét điên cuồng trong lòng khi đối mặt với một đám đông.

…Nhưng có lẽ vẫn kém hơn Sơ Dụ khi lên cơn một chút.

Mười phút trước, toà nhà ký túc xá vừa phát loa thông báo, yêu cầu tất cả thực tập sinh tập trung tại phòng tập luyện số một của tòa nhà phát sóng trong vòng nửa tiếng để thảo luận về việc chọn bài cho sân khấu ra mắt, đồng thời ghi hình phần giao lưu gặp gỡ lần đầu tiên của một trăm thí sinh luôn. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

—— Nói tóm lại, đây là một hoạt động giao lưu xã hội quy mô lớn cấp độ thảm họa, có thể rút cạn linh hồn của những người hướng nội trầm trọng.

Đối với những người mắc chứng sợ giao tiếp xã hội, dị ứng với loài người như Sơ Dụ thì sau khi tham gia một hoạt động giao lưu kiểu này chắc phải mất cả năm mới có thể hồi phục tinh thần và lấy lại dũng khí để tiếp tục sống trong thế giới đầy chất gây dị ứng như này.

"A Dụ A Dụ, cậu xong chưa? Chúng ta nên đi rồi." Kinh Nghiên thò đầu từ trên giường xuống, đôi mắt long lanh nhìn cậu và hỏi.

Sơ Dụ theo bản năng ấn tờ giấy A4 vừa viết được một dòng chữ xuống dưới đèn bàn, trên giấy vẫn còn lưu lại dấu vết của bút mực của cậu:

Tiên đế xuyên sách chưa được bao lâu thì băng hà giữa chừng, nay trong thiên hạ toàn người hướng nội, người sợ giao tiếp xã hội mệt mỏi, đây quả thật là thời khắc nguy nan…

"Ký chủ, chữ của cậu đẹp ghê, có phải đã luyện tập qua rồi không?"

Sơ Dụ giật giật khóe miệng, rồi gật đầu, vừa là trả lời Kinh Nghiên vừa là trả lời hệ thống, thế nhưng động tác lại cứng đờ như người máy vừa được tra dầu.

Vẫn còn sợ giao tiếp xã hội quá… Kinh Nghiên nói thầm trong lòng rồi thở dài, sau đó lại nắm chặt tay đầy hy vọng.

Không sao, muốn làm anh em tốt thì phải từng bước từng bước vun đắp tình cảm!

Sơ Dụ cũng không biết vì sao, rõ ràng hai ngày nay cậu nói chưa được năm câu trong ký túc xá nhưng tất cả bạn cùng phòng đều thân thiết với cậu như thể đã quen biết nhau được hai mươi năm, đôi khi còn có thể nói tiếp câu nói mà cậu vừa mới lẩm bẩm trong lòng một cách tự nhiên, cứ như con giun trong bụng, đọc được suy nghĩ của cậu ấy.

Chẳng lẽ khí chất độc ác, gian xảo đặc trưng của một người đàn ông xấu xa, toan tính trên người cậu đã đột nhiên tan biến chỉ sau một đêm?

"A Dụ, tôi vừa mua mấy chai nước ở cửa hàng tiện lợi về nè, cậu xem xem muốn uống loại gì?"

Tạ Mãn xách một túi nilon trắng thân thiện với môi trường bước vào ký túc xá, vừa đóng cửa lại đã hỏi ngay một câu, hoàn toàn không còn vẻ mặt đề phòng y hệt cá nóc phồng má lên như hồi gặp mặt lần đầu.

Loa phát thanh trên trời rất hợp tác, lập tức phát ra:

[Đàn ông đích thực thì phải uống vị dâu tây!]

"Tôi…"

"Cho cậu." Tạ Mãn ném thẳng một chai nước có ga vị dâu tây có bao bì màu hồng phấn tới, Sơ Dụ nuốt lại câu "gì cũng được" đang định nói vào bụng, nhận lấy chai nước rồi ngẩn người ra.

Hả?

Cậu cúi đầu nhìn chai nước trong tay, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn Tạ Mãn, người có vẻ mặt dửng dưng mà hành động lại vô cùng tự nhiên, không tránh khỏi sự kinh ngạc.

Một giảng viên nam am hiểu tâm lý con người à.

Đỉnh quá.

Bây giờ cậu vô cùng nghi ngờ tất cả bạn cùng phòng của mình đều là bậc thầy tâm lý ẩn mình, chỉ cần một biểu cảm nhỏ là có thể nhìn thấu cậu.

Hai phút sau, Sơ Dụ bị kẹp ở giữa mấy người giống như mứt trái cây kẹp trong bánh mì, bị một đám bạn cùng phòng lôi kéo ra khỏi ký túc xá, vội vã chạy đến tòa nhà phát sóng.

Người ngoài nhìn vào chỉ thấy một nhóm nam sinh ồn ào, náo nhiệt, ở giữa kẹp một người mặt đơ thu hút sự chú ý, người mặt đơ này còn bật chế độ tiết kiệm năng lượng tự động, đến cả con ngươi cũng không thèm chuyển động, trông chẳng khác nào cái cột đá hình người biết đi.

Nhưng mấy người bạn cùng phòng lại đồng loạt vểnh tai lên, dựa sát vào "cây cột" ở giữa, vây quanh Sơ Dụ, tạo thành một đội hình bốn người đứng ở bốn góc kỳ lạ.

Hệ thống vẫn còn đang băn khoăn suy nghĩ về nội dung trong tờ giấy lúc nãy, nó hỏi Sơ Dụ:

"Cậu là tiên đế trong tờ di chúc đó à?"

Sơ Dụ bày ra cái vẻ mặt y chang cây Nấm Băng trong trò chơi Plants vs. Zombies, bước đi rất đàng hoàng.

[Tôi là Bồ Tát.]

Hệ thống im lặng hai giây, nó có dự cảm là học sinh của mình sắp nói những lời ba láp ba xàm rồi.

"Ví dụ?"

[Mỗi ngày tôi đều gõ mõ điện tử đúng một trăm lần, mười lần đầu tiên dành cho bản thân, chín mươi lần còn lại để phổ độ chúng sinh.]

[Tiếc là hôm qua điện thoại bị thu rồi, thẻ trải nghiệm Bồ Tát hết hạn rồi.]

"Phì."

Đường Yến Ninh đứng bên phải cậu là người đầu tiên không nhịn được cười, sau đó phản ứng dây chuyền khiến ba người xung quanh đều cúi đầu run vai.

Sau khi tiếng lòng từ bi của Sơ Dụ vang lên, cậu lại thở dài thườn thượt.

[Chúng sinh bình đẳng, chết sớm chết muộn gì cũng phải chết thôi.]

Cậu trông thật bình tĩnh, thế nhưng mà cũng thật điên rồ.

Càng đến gần tòa nhà phát sóng, Sơ Dụ càng cảm thấy tinh thần của mình ngày càng sa sút, bé trai Sơ Dụ khỏe mạnh, năng động, lạc quan sắp không chịu đựng nổi nữa rồi, cơn gào thét điên cuồng trong đầu đã sẵn sàng bùng nổ.

Thế giới hãy run rẩy đi, cậu sắp bắt đầu hành trình đen tối và nham hiểm của mình rồi!

Ba trăm mét, hai trăm mét, năm mươi mét, ba mươi mét... một mét, đến rồi.

Khi Sơ Dụ và những người khác bước vào tòa nhà thì trong phòng luyện tập đã có khoảng một nửa số người, đứng ngoài cửa cũng có thể nghe thấy tiếng ồn ào phát ra từ bên trong.

Sơ Dụ cảm thấy mí mắt mình bắt đầu tự động sụp xuống.

Sau khi vào cửa, đủ loại máy quay gần như lấp đầy mọi góc trống, khung cảnh hoành tráng này khiến cậu nhớ lại buổi khiêu vũ dành cho tân sinh viên do trường tổ chức hồi năm nhất đại học, cũng là hàng trăm người cùng tuổi tụ tập nói chuyện trên trời dưới đất, lúc đó cậu chỉ biết mỉm cười lịch sự rồi ngồi núp trong góc, còn cố tình ăn liền tù tì tám cái bánh ngọt nhỏ phủ kem để khỏi bị ai bắt chuyện nữa chứ.

Mà nói chứ, bánh ngọt nhỏ phủ kem ngon thật đấy.

"Chào mừng chào mừng, wow, lại có thêm mấy anh đẹp trai nữa kìa!"

Không ngờ bên cạnh cửa lại có ba thực tập sinh đang đứng, đội hình tam giác vừa hay chiếm hết các góc quay đẹp nhất gần cửa, trên mặt nở nụ cười tươi rói chào đón nhiệt tình, ai bước vào cũng phải bắt tay họ mấy cái: "Xin chào xin chào."

Rất nhanh đến lượt Sơ Dụ đang núp ở cuối cùng, lúc này mắt cậu đã nhắm tịt như tượng Phật, khóe miệng mỉm cười bình thản toát lên vẻ từ bi phổ độ chúng sinh.

Cậu vẫn giữ nguyên biểu cảm kỳ lạ này khi đối mặt với ba người gác cổng nhiệt tình như lửa, mỗi người nắm lấy một tay cậu và lắc: "Xin chào xin chào, wow, là anh đẹp trai này, trước đây tôi đã từng nghe đến tên cậu rồi đấy!"

Ba anh em gác cổng cũng cạnh tranh nội bộ với nhau, sau khi một người nói xong câu này thì lập tức liếc nhìn đồng nghiệp bên cạnh – hình tượng hoạt bát, khéo ăn nói là của tôi rồi, đừng hòng tranh với tôi.

Thực tập sinh bị cậu ta liếc tên là Bạch Vũ, ngoại hình và cách ăn mặc đều theo phong cách ngây thơ trong sáng, đáng yêu, nhìn kỹ thì thấy rõ ràng là đang bắt chước Giang Trình Lộ – trên mặt vẫn luôn giữ nụ cười, trông có vẻ rất bình tĩnh.

Đúng lúc này, cậu em trong sáng lên tiếng: "Tôi cũng từng nghe nói, hình như có một số tin đồn trong công ty, dù sao cũng là công ty lớn mà~"

Nói tới nói lui toàn ám chỉ những scandal trước đây của Sơ Dụ trong công ty, vừa nghe đã biết không phải người hiền lành gì.

Bạch Vũ cũng vênh váo tự đắc liếc đồng nghiệp bên cạnh.

—— Không ngờ chứ gì, ông đây đi theo hướng bạch liên hoa độc ác nham hiểm, không thèm giành giật miếng cơm manh áo với mày đâu.

Hệ thống trong đầu nghiêm túc nói: "Ký chủ, cậu ta đang mỉa mai cậu đấy."

Sơ Dụ cố gắng mở mắt ra, tuy nhiên lại không mở nổi, vậy nên tiếp tục ủ rũ như người mất hồn.

Sao cơ?

"Cậu ta đang mỉa mai mấy scandal trước đây của cậu! Cậu ta đang ám chỉ trước ống kính rằng cậu là một tên mưu mô! Cậu ta mắng rất thô tục!" Hệ thống càng nói càng kích động: "Cậu ta! Thật quá đáng!"

Sơ Dụ đảo mắt.

[Thôi bỏ đi, hôm nay tâm trạng không tốt, coi như cậu ta đá phải bông gòn, ấm cũng chẳng có tác dụng gì.]

Bạch Vũ sững người, ánh mắt nghi ngờ đảo qua đảo lại trên người Sơ Dụ, sau đó bị ánh sáng thánh thiện chiếu thẳng vào mặt.

Vì trong phòng luyện tập quá đông người, đủ loại âm thanh ồn ào hòa lẫn vào nhau, trong khi giọng nói của loa phát thanh lúc nãy lại khá đều đều, vậy nên cũng không nổi bật giữa đám đông ồn ào, Bạch Vũ chỉ nghĩ là mình nghe nhầm.

Dù sao thì vị Phật lớn trước mặt cũng không hề mở miệng.

Sơ Dụ theo bạn cùng phòng tìm một chỗ trống rồi ngồi xếp bằng xuống, thế nhưng ở trong tập thể mà không giao tiếp là điều không thể, cả đời này cũng không thể, Sơ Dụ gần như đã nhắm mắt lại rồi mà vẫn thấy ba bàn tay và năm câu chào hỏi từ bốn phương tám hướng đưa tới, vẻ mặt cậu bình thản, còn lòng thì chỉ muốn chết quách đi cho xong.

Cậu gật đầu với người này xong lại đập tay với người kia, cười hề hề chậm rãi nói:

"Tốt, tốt, mọi chuyện đều tốt cả."

Hệ thống nhận xét: "Cậu giống như một ông cụ tám mươi tuổi ở viện dưỡng lão đang lúng túng tay chân khi đối mặt với một nhóm tình nguyện viên trẻ tuổi đến thăm vậy."

Cuối cùng Sơ Dụ cũng chào hỏi xong tất cả mọi người, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười lịch sự.

Nhận xét hay lắm, lần sau đừng nhận xét nữa.

Cốt truyện của "Nghịch tập tỏa sáng vị trí center – Thái tử gia bá đạo yêu tôi" có thể coi là một phiên bản trẻ plus của những câu chuyện tổng tài bá đạo và tiểu bạch hoa quen thuộc, với nhiều tình tiết ngược lên bờ xuống ruộng, về cơ bản thì cốt truyện không có gì mới mẻ, trong tiểu thuyết kiểu này kiểu gì cũng sẽ có một đám nam phụ độc ác nhằm vào nhân vật thụ chính và nhân vật công chính sẽ phải lần lượt giải quyết từng kẻ một, thế nhưng trong thực tế, còn chưa nói được hai câu thì xung quanh đã có cặp thực tập sinh đầu tiên cãi nhau rồi. ( truyện trên app T•Y•T )

Có một thì sẽ có hai, chẳng mấy chốc cái không khí vui vẻ hòa thuận giả tạo đã bị những lời nói móc, mỉa mai, công kích ngầm phá hỏng, hơn nữa chưa cãi nhau được bao lâu thì tất cả đều đồng loạt nhắm vào Giang Trình Lộ đang ngồi một mình trong góc – đúng là hào quang vai chính đặc trưng của tiểu bạch hoa mà.

"Tôi thấy mỗi thí sinh đều nên dựa vào thực lực để vào đây, tuy nhiên có một số người tôi thấy không xứng đáng chút nào, rõ ràng là nhờ cái mặt mới vào được đúng không?"

"Hừ, ai biết có phải đi cửa sau, dựa vào quan hệ hay không."

"Nếu tôi nhớ không nhầm thì có người là con cưng của công ty nào đó, từ khi ký hợp đồng đến khi tham gia chương trình chỉ được đào tạo chưa đến hai tháng thì phải?"

"Hát nhảy đều kém thật sự không sai."

Ngụy Tử Vũ ngồi ở vị trí trung tâm nghe mà cau mày đến mức có thể kẹp chết một con ruồi, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm để kìm nén sự tức giận, đúng chuẩn phong cách đặc trưng của một tổng tài bá đạo, được khoảng ba năm phút gì đó thì cuối cùng cậu ta cũng tính mở miệng nói chuyện.

Đúng lúc này, vị Phật nào đó cuối cùng cũng không chịu đựng nổi không gian ồn ào với diện tích bình quân đầu người không quá nửa mét vuông này, từng giây từng phút đều có tiếng người nói chuyện, bàn tán xì xầm văng vẳng vào tai cậu, môi trường giao lưu tập thể ồn ào này gần như hút cạn sinh khí của cậu.

Không nhịn được nữa, giải trừ phong ấn.

Cậu chậm rãi mở mắt.

[Ặc, chịu hết nổi rồi, muốn đấm cho Trái Đất tan tành!!!]

Một tiếng nổ chói tai vang vọng khắp trần nhà, ngay lập tức, tất cả những lời bàn tán đều đồng loạt im bặt.

Còn loa phát thanh vẫn đang hoạt động, âm lượng lớn đến mức như muốn xé toạc màng nhĩ của mọi người.

[Làm công ăn lương ai mà chẳng khùng? Cố mà chịu đựng thôi! Đi làm mà không phát điên à? Chỉ là đang cố gồng thôi! Không sao, giữ bình tĩnh được một phút cũng giỏi lắm rồi! Còn không giữ được bình tĩnh mà vẫn giữ được hòa khí một phút thì cũng là thánh rồi! Nếu không còn dhdhb tinh thần minh mẫn thì ổn định được trong vòng một phút cũng đã rất giỏi rồi… Mẹ kiếp, chịu hết nổi rồi, hoàn toàn phát điên! Hoàn toàn phát điên!! Hoàn toàn phát điên!!!]

Lúc này, tất cả mọi người đều im thin thít, không ai dám hé răng nói nửa lời.

Sau mười giây im lặng, Sơ Dụ nghe thấy tiếng ting ting.

[Ting ting, độ hảo cảm của nhân vật Giang Trình Lộ dành cho bạn +10, độ hảo cảm của nhân vật Ngụy Tử Vũ dành cho bạn +5, độ hảo cảm của nhân vật Phó Hàn Tùng dành cho bạn +5, hiện tại tổng độ hảo cảm của các thực tập sinh là 25, mong ký chủ tiếp tục cố gắng nhé!]

Sơ Dụ vừa mới lên cơn, định trở về tư thế ngồi thiền: ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play