“Cô có muốn suy nghĩ lại không?” Thang Lực lên tiếng, dù sao thì tuổi của Phó Vũ cũng còn nhỏ. Chỉ cần cô ta tự nhận ra vấn đề, thì bọn họ vẫn hy vọng có thể cho cô ta một cơ hội để chủ động.
Nhưng Phó Vũ lại không hề cảm kích, cô ta vẫn tiếp tục lắc đầu: “Không biết, thật sự là không biết mà.”
Hạ Ninh cũng có chút bất lực, sau đó cô đành lấy tấm ảnh mà Thang Lực đã lén giữ lại từ Phùng Dũng Quân ra rồi đưa nó trước mặt Phó Vũ, và nói với cô ta: “Nếu cô không thể nhớ ra thì chúng tôi sẽ giúp cô gợi lại ký ức một chút nhé.”
Phó Vũ nhìn kỹ tấm ảnh một lúc, nhưng không có vẻ gì gọi là hoảng sợ, mà chỉ ngượng ngùng cười, cô ta bối rối gãi đầu, rồi chuyển sang sờ cổ, và cuối cùng mới gật đầu: “Ây dà, được rồi, tôi thừa nhận là được chứ gì. Tôi biết người đàn ông này, chẳng qua lúc nãy không nhớ tên của đối phương nên mới không nhận ra. Bây giờ thấy ảnh thì mới sực nhớ ra!”
Hạ Ninh không biết phải nói gì. Phó Vũ nhỏ hơn cô một chút, dù trang điểm đậm nhưng vẫn không giấu được vẻ non nớt của tuổi trẻ. Thật khó tưởng tượng một cô gái trẻ như vậy lại có tâm lý vững đến thế. Đang đứng trước mặt cảnh sát mà còn dám nói dối không hề chớp mắt rằng mình không hề quen biết Trang Văn Bân. Sau khi bị vạch trần thì dáng vẻ cô ta vẫn điềm nhiên, chỉ viện cớ là không nhớ tên để cho qua chuyện.
Tất nhiên, qua mặt trong chốc lát thì được, nhưng muốn lừa mãi thì dĩ nhiên là không dễ. Hạ Ninh và Thang Lực sẽ không để cô ta có cơ hội như vậy nữa.
“Nếu đã có quen biết vậy thì kể đi, hai người các người quen nhau như thế nào?” Hạ Ninh hỏi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT