“Ngôi nhà này ông mua từ ai?” Thang Lực quay người nhìn về phía Hứa Cường đang mất hồn mất vía ở một bên, sau đó liền mở miệng hỏi về chủ sở hữu cũ. Mặc dù Hứa Cường đã đề cập rằng ngôi nhà này là do ông ấy mua từ một trung gian bất động sản, nhưng có liên quan đến việc chuyển nhượng quyền sở hữu nhà, điều này không đơn giản như việc cho thuê nhà, chắc chắn là Hứa Cường đã gặp chủ sở hữu trước đó.
Hứa Cường mất một lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần, sau đó ông ấy liền vội vàng trả lời: “Cái này thì tôi không nhớ rõ, lúc chuyển giao tôi chỉ gặp người nọ một lần, là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, cao gần bằng tôi, còn tên của anh ta là gì thì tôi đã quên mất rồi.”
“Vậy ông có thể dẫn chúng tôi đến trung gian bất động sản nơi ông đã mua nhà không? Xem xem ở chỗ bọn họ có lưu lại thông tin gì không?” Hạ Ninh nói. Nếu Hứa Cường không nhớ thì hiện tại cũng chỉ còn mỗi cách này.
“Được, để tôi gọi cho vợ báo một tiếng rồi xin nghỉ ở cơ quan, sau đó chúng ta sẽ cùng đi đến đó!” Hứa Cường đang cảm thấy vô cùng lo lắng khi ngôi nhà mình mua để cho thuê lại xảy ra tình huống như vậy, ông ấy sợ cảnh sát sẽ nghi ngờ mình có liên quan đến sự việc này, cho nên lúc này việc chứng minh sự trong sạch của bản thân đương nhiên là quan trọng hơn việc sau này ngôi nhà này có thể cho thuê hay bán được giá tốt hay không.
Hạ Ninh và Thang Lực cho Hứa Cường một chút thời gian để gọi cho vợ và cơ quan của ông ấy. Một lúc sau, Hứa Cường đã nhanh chóng trở lại sau khi gọi điện, trông sắc mặt của ông ấy càng khó coi hơn, ông ấy vừa đi xuống cùng Thang Lực và Hạ Ninh để chuẩn bị lái xe đến trung gian bất động sản nơi ông ấy mua nhà, và vừa nói lảm nhảm: “Ôi, tôi thật sự bị lừa rồi, lúc đó tôi muốn mua ngôi nhà này để cho thuê làm một khoản đầu tư vì giá rẻ, vợ tôi lúc đầu cũng không đồng ý lắm, sau khi mua xong và cho thuê được chút tiền thì bà ấy mới thôi không cằn nhằn nữa, bỗng nhiên giờ lại xảy ra chuyện này, tôi vừa gọi về báo cho bà ấy biết tình hình, kết quả là bị bà ấy mắng cho một trận tơi bời, số tôi phải nói là quá xui xẻo mà!”
“Ông nói ông mua được căn nhà này với giá rất rẻ? Là rẻ như thế nào?” Hạ Ninh lập tức hỏi lại ông ấy.
“Cứ hình dung như thế này đi, ở quanh đây, những ngôi nhà có diện tích tương đương đều đắt hơn ngôi nhà tôi mua khoảng hơn một trăm ngàn!” Hứa Cường nói với Hạ Ninh, rồi chợt thở dài một tiếng; “Bây giờ tôi thật sự hối hận đến xanh cả ruột! Nhóm người đó chắc chắn đã biết ngôi nhà này có vấn đề từ trước, nếu không thì sao bọn họ lại có thể bán rẻ như vậy chứ? Đúng là không thể trông mong chuyện tốt rơi từ trên trời xuống mà, chắc chắn đây là một cái bẫy, là một cái bẫy đấy!”
“Chuyện đã xảy ra thì đừng quá để tâm.” Hạ Ninh cũng không biết phải an ủi Hứa Cường thế nào, đổi lại ai gặp phải chuyện như vậy thì đều sẽ không thể cảm thấy vui vẻ, vậy nên cũng có thể hiểu được tâm trạng của Hứa Cường vào lúc này. Về việc có phải ông ấy thật sự bị lừa hay không, thì điều này cũng có liên quan đến bọn họ, bởi vì nếu chuyện mua nhà của Hứa Cường thực sự có liên quan đến việc bị lừa dối thì ít nhất bọn họ cũng có thể tìm được một người biết được một số chuyện.
Hai người đi theo sự chỉ dẫn của Hứa Cường tìm đến trung gian bất động sản mà trước đó ông ấy đã tìm đến để mua nhà. Trung gian bất động sản này không nằm gần với vị trí của ngôi nhà, vào buổi sáng sớm, nhân viên cũng vừa mới đến làm việc, Thang Lực đậu xe bên ngoài và chuẩn bị bước xuống hỏi thăm, trong khi Hứa Cường thì vẫn còn đang tỏ vẻ tức giận, ông ấy cứ lẩm bẩm nói muốn đi tìm người môi giới bất động sản lúc trước để hỏi tội, và chất vấn tại sao người đó lại lừa mình.
Hạ Ninh vội vàng chặn hai người lại, và cũng không có ý định vội vàng xuống xe, Thang Lực hơi nghi ngờ quay lại nhìn cô, Hứa Cường ngồi ở hàng ghế sau bị cô chặn lại cũng có vẻ bối rối. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
“Chúng ta không thể cứ đi vào như vậy, và càng không thể nói với người môi giới rằng chuyện này có thể liên quan đến một vụ án mạng nên cần bọn họ phối hợp điều tra…” Hạ Ninh nói với Thang Lực đang ngồi ở ghế lái; “Anh thử nghĩ xem, đây là một nơi như thế nào chứ? Làm ăn phải dựa vào việc quảng cáo giá cả hợp lý và tiềm năng tăng giá của nguồn bất động sản để thu hút khách hàng, tôi nói có đúng không? Nếu chúng ta cứ thế mà vào và nói rằng một ngôi nhà họ đã bán có thể đã xảy ra một vụ án mạng, hai người nghĩ bọn họ có thành thật thừa nhận không? Trên đời này không có bức tường nào có thể hoàn toàn chắn gió, nếu có người chết trong ngôi nhà đó, khi tin tức cảnh sát điều tra truyền ra ngoài thì danh tiếng của công ty trung gian này chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng, vì lợi ích kinh doanh, rất có thể bọn họ sẽ không thừa nhận là chính họ đã môi giới bán ngôi nhà đó…”
“Bọn chúng còn dám lừa gạt người khác à! Tôi là nhân chứng còn sống sờ sờ đây!” Hứa Cường vừa nghe thế thì liền thò đầu ra từ hàng ghế sau và tức giận cắt ngang lời nói của Hạ Ninh: “Tôi còn phải đi đòi công đạo với bọn họ nữa!”
Hạ Ninh xua tay với ông ấy: “Tôi vẫn chưa nói xong đâu, cho dù không thể chối cãi, nhưng bọn họ cũng có thể tìm đủ lý do để nói mình không thể tìm thấy thông tin cá nhân của chủ nhà cũ, cho nên bọn họ không thể cung cấp cho chúng ta, để đảm bảo không bị cuốn vào chuyện này, tránh rước họa vào người là bản năng của con người mà, có đúng không? Còn ông nữa….”
Cô hướng ánh nhìn về phía Hứa Cường: “Ở độ tuổi của ông, thật ra có nhiều chuyện chỉ cần bình tĩnh ngồi lại suy nghĩ thì sẽ có thể hiểu ngay. Nhà mua của mình gặp phải chuyện như vậy, ai cũng sẽ cảm thấy không vui, điều này tôi có thể hiểu, nhưng ông hãy suy nghĩ cho thật kỹ, ông thật sự nghĩ rằng trung gian bất động sản này biết trong nhà từng xảy ra chuyện gì sao? Bọn họ cũng chỉ là người làm ăn kiếm tiền và theo đuổi lợi nhuận, nếu có một ngôi nhà từng xảy ra án mạng mà lại không làm tốt công tác sau này, thì liệu bọn họ có muốn nhận giao dịch bán ngôi nhà đó không? Hà cớ gì bọn họ lại tự tìm rắc rối cho mình, phải không?”
Hứa Cường bị cô nói như vậy thì nhất thời không biết phải ứng phó ra sao, sau khi suy nghĩ kỹ, ông ấy chợt nhận ra quả thực lời Hạ Ninh vừa nói cũng có lý. Là một người đàn ông trung niên mà lại không nhận ra điều này, mà lại cần một cô gái trẻ ngoài hai mươi tuổi nhắc nhở, thực sự không phải là một điều dễ nghe. Nhưng lúc này, bản thân ông ấy đã sốt ruột đến mức không thèm quan tâm đến “mặt mũi” của mình nữa, ông ấy không còn thời gian để suy nghĩ đến vấn đề này, một khi khả năng tìm kiếm công đạo từ trung gian bất động sản gần như không có, ông ấy liền quyết định không vội vàng xuống xe, mà chờ xem Hạ Ninh sẽ làm gì tiếp theo, ông ấy định chờ cho đến khi cảnh sát tìm được người đã bán nhà cho mình, rồi sau đó ông ấy sẽ đi tìm công đạo.
Thang Lực lặng lẽ nghe Hạ Ninh nói xong ý kiến của mình, anh im lặng một lát rồi hỏi: “Tiếp theo cô định làm gì?”
Ban đầu Hạ Ninh nghĩ rằng một người lớn tuổi hơn cô một chút và có nhiều kinh nghiệm hơn như Thang Lực có thể không sẵn lòng lắng nghe ý kiến của một người mới như cô, nhưng cô không ngờ anh lại mở miệng kêu cô mạnh dạn bày tỏ ý tưởng của mình. Vì vậy, Hạ Ninh cũng không cần ngần ngại nữa, cô bèn mạnh dạn nói ra kế hoạch của mình: “Tôi nghĩ thế này, một lát nữa Thang Lực vào trước, đừng nói cụ thể lý do hôm nay anh đến đây là gì, chỉ cần nói anh cần tìm hiểu thông tin của một khách hàng trước đây đã ủy thác công ty của bọn họ để tìm người cho thuê và bán nhà, và xem phản ứng của trung gian như thế nào. Nếu bọn họ đồng ý hợp tác, thì coi như là tôi thông minh; còn nếu bọn họ không đồng ý và tìm mọi lý do để từ chối anh thì anh cũng không cần phải ép buộc họ hay tốn thời gian với họ, cứ quay người rời đi, phần còn lại cứ để tôi xử lý.”
“Cô? Cô có thể làm được không đấy?” Ngay sau khi Hạ Ninh nói xong kế hoạch của mình, người đặt câu hỏi không phải là Thang Lực mà lại là Hứa Cường. Mặc dù cảnh sát đã suy nghĩ đến những khía cạnh mà cả ông ấy cũng không ngờ tới, nhưng Hứa Cường vẫn cảm thấy đó là vì bản thân ông ấy đang rối loạn, gặp phải tình huống như vậy nên tâm trạng mới không ổn định và thiếu đi sự tính toán kỹ lưỡng, và hai cảnh sát đi cùng mình, chắc chắn là những người lớn tuổi hơn, trầm tĩnh hơn sẽ đóng vai trò chủ đạo, và đồng thời cũng là người đưa ra quyết định, còn cô gái trẻ này, tuy vẻ ngoài trông xinh đẹp như bình hoa, và cũng chỉ đủ thông minh một chút, cho nên chỉ có thể phát huy được một chút thông minh nhỏ nhoi mà thôi. ( truyện trên app T Y T )
Hạ Ninh không thèm để tâm đến ông ấy. Hứa Cường chỉ là chủ sở hữu hiện tại của hiện trường vụ án, chứ không phải là người thực sự tham gia vào công việc điều tra. Dù bản thân cô không phải là người tiết kiệm lời nói như Thang Lực, nhưng cô cũng không có ý định phí lời với ông ấy, ánh mắt cô không chút do dự lập tức đổ dồn về phía Thang Lực, và chờ xem anh sẽ nói gì.
Thang Lực không nói gì, anh không do dự, và cũng không tỏ vẻ nghi ngờ, chỉ gật đầu nhẹ một cái, sau đó anh nhanh chóng mở cửa xe, rồi bước nhanh về phía cửa công ty trung gian bất động sản ở bên kia đường.
“Mấy người…trong công việc hàng ngày, ai là người đưa ra quyết định?” Hứa Cường không ngờ Thang Lực lại đồng ý thực hiện theo ý kiến của một cô gái còn trẻ tuổi như vậy, cho nên ông ấy không khỏi cảm thấy tò mò.
Hạ Ninh khẽ chớp mắt và đang cố gắng kiềm chế sự thôi thúc muốn đảo mắt của mình. Phản ứng của Hứa Cường không có gì ngạc nhiên, chỉ là tư duy nam quyền cố hữu đang phát tác, ông ấy cho rằng một cô gái trẻ, đặc biệt là cô gái có ngoại hình dễ nhìn như cô, chắc chắn là chỉ được cái vỏ bọc bên ngoài, và chỉ có thể đứng đó để quan sát mọi chuyện, còn cái đầu thì chỉ dùng để làm đẹp và giúp làm tăng chiều cao mà thôi.
“Người nào nói đúng thì nghe người đó.” Sau khi kìm nén cảm giác trợn mắt, cô vẫn giữ nguyên nụ cười như lúc đầu, rồi lại quay sang tiếp tục trò chuyện với Hứa Cường: “Sau khi mua căn nhà đó ông có kêu thợ sửa sang lại không? Tôi thấy không gian và nội thất bên trong có vẻ đã khá cũ, là do khách thuê làm hư hay là ban đầu hiện trạng vốn đã như vậy?”
“Ban đầu vốn đã như vậy, chúng tôi chỉ mua thêm một số thứ mà trước đó không có, ngày nay nếu đã cho người ta thuê nhà, thì chẳng phải là chủ nhà phải mua máy giặt, rồi máy nước nóng cho họ sao? Ngôi nhà đó thì hoàn toàn quay mặt về hướng Nam, mùa hè thì nóng nực như thể đang ngồi trên chảo lửa, khách thuê trước than nóng quá, vậy nên chúng tôi còn phải bỏ tiền mua một cái máy điều hòa lắp vào. Ban đầu còn dự định cho thuê với giá tốt, không ngờ mới qua có một đoạn thời gian, còn chưa đến một năm đã xảy ra chuyện như thế này!” Hứa Cường thở dài nói, ông ấy không nhận ra Hạ Ninh có chút không hài lòng với thái độ trước đó của ông ấy, thấy Hạ Ninh vẫn mang thái độ hòa nhã, ông ấy liền coi như đang trò chuyện bình thường, sau đó lại tiếp tục than phiền: “May mà chúng tôi không động vào những thứ khác và vẫn giữ nguyên trạng thái như ban đầu, nếu không thì sẽ còn bị thiệt hại nhiều hơn. Nhưng mà, ngôi nhà đó cũng đã bị người thuê làm hư hại khá nhiều, các người cũng thấy rồi đó, bức tường bị làm bẩn như vậy, sàn nhà ban đầu cũng khá tốt, nhìn giống như mới lắp đặt, chỉ là bị đóng bụi khá nhiều, nhưng sau khi vừa mới cho thuê không lâu thì đã bị trầy xước lớp sơn hết rồi! Nhưng bây giờ cũng không sao, dù sao cũng đã bị các người lật lên hết rồi.”