Khi Phó Vũ vừa mở miệng đã khiến Hạ Ninh và Thang Lực lập tức sững người. Người bình thường khi thấy cảnh sát đâu ai phản ứng ngay bằng cách xin lỗi đâu chứ, nhưng nếu cô ta liên quan đến cái chết của người đàn ông kia thì tại sao lại nói câu “Tôi sai rồi, được chưa? Các người đừng bắt tôi mà”?
Thang Lực không nói gì, và lần này Hạ Ninh cũng chọn im lặng. Trong tình huống chưa rõ ràng như thế này, thay vì vội vã lên tiếng, thì tốt hơn là nên chờ đối phương mất bình tĩnh trước rồi dựa vào lời nói của họ để phán đoán.
Sau khi quyết định, Hạ Ninh chỉ khoanh tay nhìn Phó Vũ mà không nói gì. Sau khi Phó Vũ nói xong câu đó, nhưng đợi mãi mà vẫn không thấy hai người bọn họ phản ứng, thì cô ta cũng dần cảm thấy bối rối, cô ta tròn mắt nhìn bọn họ một lúc lâu, rồi cuối cùng cũng không thể nhịn nổi được nữa, liền nhíu mày nói với vẻ không hài lòng: “Hai người mau nói một câu cho rõ ràng đi! Là muốn tôi xin lỗi hay phải đền tiền, gì cũng được, miễn là đừng bắt tôi về đồn. Chúng ta giải quyết riêng được không? Tôi thừa nhận tôi làm việc đó là sai, tôi không nên bôi chất tẩy lên gói trà giảm cân của bà chủ. Chỉ là do tôi nhất thời tức giận mà thôi, thấy bà ấy trừ lương của tôi nên tôi định trả thù bà ấy một chút trước khi nghỉ. Bà ấy uống trà giảm cân suốt mà, tôi chỉ giúp bà ấy xổ ruột thôi mà. Bà ấy cũng đâu bị gì đâu, có đúng không? Chẳng lẽ là nhập viện rồi à? Nếu như bà ta đã nhập viện thì tôi trả tiền viện phí, được chưa?”
Cô ta nghĩ Hạ Ninh và Thang Lực đến tìm mình là vì bà chủ cửa hàng quần áo đã báo cảnh sát để truy cứu ‘trò chơi khăm’ của cô ta với bà ta. Dù việc bôi chất tẩy lên gói trà giảm cân là sai, nhưng so với tính chất nghiêm trọng của chiếc váy trên người nạn nhân, thì hành vi này của cô ta còn nhẹ hơn nhiều, nên Hạ Ninh quyết định không chú ý đến.
“Chúng tôi không đến vì chuyện đó, mà muốn hỏi cô vài việc liên quan đến chuyện khác.” Hạ Ninh vừa nói vừa lấy ra bức ảnh chụp chiếc váy, rồi giơ ra cho Phó Vũ xem: “Cô đã thuê chiếc váy này đúng không?”
Phó Vũ cầm xem bức ảnh, sau khi nhìn qua cô ta liền gật đầu một cách dứt khoát: “Đúng rồi, là tôi đã thuê nó. Sao vậy?” (Măng Cụt x TYT)
“Tại sao cô lại thuê chiếc váy này?” Nghe cô ta đã thừa nhận, Thang Lực được đà hỏi tiếp.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play