“Hôm nay chúng ta sẽ làm gì? Không có ai báo mất tích, và thời gian nạn nhân tử vong có thể chưa xảy ra đủ lâu, nhưng chúng ta cũng không thể ngồi chờ như thế này mãi được!” Hạ Ninh cầm cái muỗng nhựa và hoàn toàn không quan tâm đến bữa sáng, lúc này cô chỉ lo đến bước tiếp theo cần làm là gì.
Thang Lực nhìn cô một cái, nhưng anh không có ý định bàn luận việc này, anh chỉ tay vào bát cháo trước mặt cô: “Ăn sáng trước đã.”
Hạ Ninh gật đầu, sau đó cô cầm bát cháo lên định ăn thật nhanh cho xong, nhưng chưa kịp đưa muỗng đến miệng thì tay cô bỗng nhiên bị Thang Lực giữ lại.
“Ăn từ từ thôi." Thang Lực cau mày: “Ăn nhanh kẻo lại hại dạ dày.”
“Bây giờ không phải là lúc vừa ăn vừa ngắm cảnh đâu, như vậy thì sẽ tốn thời gian lắm!” Hạ Ninh chỉ muốn ăn xong cho nhanh để còn bắt tay vào việc. Trước đây, cô không nghĩ mình lại đam mê công việc đến thế. Có người sinh ra đã hợp làm công việc văn phòng, nhưng cũng có người lại không, và có lẽ cô thuộc loại thứ hai. Từ khi được chuyển đến thành phố A để làm công tác điều tra tại hiện trường thì cô mới thật sự cảm nhận được sự phấn khích và nhiệt huyết từ công việc.
Nhưng Thang Lực vẫn thản nhiên: “Mài dao không thể không tốn thời gian, ăn tử tế cũng không có mất bao nhiêu thời gian.”
Sau khi nói xong anh từ tốn tập trung giải quyết bữa sáng của mình, rõ ràng cho dù cô có ăn thật nhanh thì anh cũng không vì thế mà gấp gáp theo cô. Hạ Ninh không còn cách nào, đành phải ăn từng muỗng thật chậm rãi, đồng thời còn không quên châm chọc Thang Lực: “Anh bắt đầu sao chép quan điểm của Đới Húc từ bao giờ vậy?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT