Thật ra Hạ Ninh cũng không cảm thấy đói lắm, nhưng sợ đến lúc không ăn uống tử tế sẽ làm hỏng dạ dày, như vậy vừa có hại cho sức khỏe lại làm lỡ công việc. Vì thế, việc có kịp ăn tối hay không không ảnh hưởng quá lớn đến cô. Tuy nhiên, câu nói của Đường Hồng Nghiệp khi nãy khiến trong đầu cô bỗng nhiên lóe lên một suy nghĩ. Đáng tiếc là ý nghĩ ấy thoáng qua quá nhanh, lại có phần mơ hồ, nên cô không thể nắm bắt ngay được. Suốt quãng đường trở lại, Đường Hồng Nghiệp vẫn kiên trì tìm cách đặt đồ ăn để giải quyết cái bụng đói, còn Hạ Ninh thì luôn cố gắng tìm hiểu xem rốt cuộc ý nghĩ vừa lóe lên kia là gì.
Cuối cùng, Đường Hồng Nghiệp cũng đã đặt được bữa tối. Sau khi đã xác nhận rằng tối nay chắc chắn sẽ không bị đói, lúc này anh ta mới chịu bày ra vẻ mặt vô cùng mãn nguyện, một lòng chờ đợi đồ ăn được giao tới, trông anh ta có vẻ thực sự đói bụng rồi.
Trở về sở cảnh sát, Thang Lực hình như cũng đang mang tâm sự gì đó, anh thất thần ngồi trước bàn làm việc, còn Đường Hồng Nghiệp thì nhân lúc đồ ăn chưa giao tới bắt đầu điều tra về tình hình của vợ Bàng Thành Lễ. Khoảng hơn hai mươi phút sau, cửa phòng bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa. Sau khi Đường Hồng Nghiệp vừa nói một tiếng “Mời vào” thì liền thấy có một thanh niên ngoài hai mươi tuổi bước vào. Người nọ mặc đồng phục áo khoác bông của nhân viên giao hàng và mang theo hơi lạnh của đêm muộn, và trên tay còn đang cầm một túi đồ, hiển nhiên đó chính là bữa tối mà Đường Hồng Nghiệp đã đặt.
“Ai là Đường Hồng Nghiệp? Mau nhận đồ ăn đi nào. Tôi gọi điện thoại nhưng không ai bắt máy nên đành tự vào tìm. Chỗ các anh đúng là khó tìm quá đấy, đêm khuya thế này muốn hỏi thăm cũng chẳng thấy ai." Người nhân viên giao hàng vừa nói vừa thở hổn hển, chắc hẳn là do vừa vội vàng chạy lên tầng.
Đường Hồng Nghiệp vội vàng đi tới và tiện tay lấy điện thoại ra xem. Quả nhiên có hai cuộc gọi nhỡ từ số lạ. Nhìn kỹ lại, anh ta mới phát hiện điện thoại đã bị đặt ở chế độ im lặng từ lúc nào không hay, bảo sao anh ta lại chẳng nghe thấy gì cả.
“Ôi, xin lỗi nhé, tôi để điện thoại im lặng nên không để ý. Làm phiền cậu phải chạy lên đây một chuyến rồi!” Đường Hồng Nghiệp bước tới nhận lấy túi đồ từ tay người nhân viên giao hàng: “Uống chút nước nóng rồi hẵng đi nhé!”
“Cảm ơn anh, nhưng nước thì không cần đâu. Anh nhớ đánh giá 5 sao cho tôi là được rồi!” Thái độ của cậu nhân viên giao hàng rất thoải mái, tuy cậu ấy vừa than thở đồn cảnh sát khó tìm nhưng thái độ lại không tỏ vẻ bực dọc gì cả. “Thật ra tôi đã tan làm rồi, nhưng thấy chỗ này tiện đường về nhà nên mới giúp anh mang tới. Tôi phải về nhà nhanh đây, ở nhà còn có ngươi đang đợi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT