Hạ Ninh và Thang Lực một trái một phải kẹp lấy Tống Thiên Lộc ở giữa, ba người cùng đi thẳng vào sảnh khách sạn. Tống Thiên Lộc cúi đầu mang theo dáng vẻ đầy đầy mệt mỏi làm thủ tục trả phòng. Nhân viên quầy lễ tân đã nhận ra thân phận của Hạ Ninh và Thang Lực, vì vậy mặc dù bọn họ đã cố gắng kiềm chế, nhưng ánh mắt của bọn họ vẫn lộ rõ sự khác biệt. May mắn là Tống Thiên Lộc vốn dĩ đã hoàn toàn mất phương hướng, hiện tại anh ta cũng chẳng còn tâm trí đâu để chú ý đến ánh mắt của người khác.
Khi thủ tục trả phòng mới làm được một nửa thì bỗng nhiên có một cô gái tóc dài mặc một chiếc váy liền thân như tiên nữ, chân đi giày cao gót, vội vã chạy đến trước mặt Tống Thiên Lộc, người nọ kéo tay anh ta và ngạc nhiên lên tiếng hỏi: “Tiểu Kim, anh đang làm gì vậy? Em vừa đến phòng tìm anh thì thấy nhân viên đang dọn dẹp, họ nói anh sắp trả phòng, em nghe xong còn không tin, thế mà anh thật sự muốn đi à? Sáng nay có nghe anh nói gì đâu, sao bây giờ lại đột nhiên muốn đi? Chẳng phải chúng ta đã hứa sẽ thuê du thuyền đi dạo biển sao?”
“Có chút việc gấp nên phải về một chuyến, chuyện đi chơi để sau hẵng nói.” Tống Thiên Lộc lúc này đang rất rối bời, anh ta không có thời gian suy nghĩ đến chuyện khác, và cũng không còn tâm tư cư xử dịu dàng như thường lệ với cô gái này. Mới phút trước anh ta còn dung túng mặc cho cô gái tự nhiên quẹt thẻ của mình để đi làm spa, nhưng lúc này anh ta đã hoàn toàn mất hết kiên nhẫn với đối phương.
Có lẽ vì cô gái này vốn xinh đẹp và trẻ trung nên thường được người khác chiều chuộng, vậy nên cô ta không nhận ra thái độ có chút khó chịu của Tống Thiên Lộc. Cô ta không hề nhận ra thái độ của anh ta đã thay đổi, ngược lại còn cảm thấy khó chịu khi nghe anh ta trả lời mình một cách hời hợt, thế nên cô ta liền hất mặt lên và lên tiếng với giọng điệu không vui: “Sao anh có thể làm như vậy được chứ! Mới nói xong mà anh đã lập tức nuốt lời! Tống Thiên Lộc, anh đang giỡn với tôi đấy à? Tôi đã nói với bạn bè là sẽ thuê du thuyền đi chơi mà, sao giờ anh lại nói như thế chứ!”
“Đi đi đi! Đi chơi cái đầu cô!” Tống Thiên Lộc bỗng dưng nổi giận, anh ta mạnh mẽ giật tay mình ra khỏi tay cô gái, đồng thời còn đẩy cô ta một cái thật mạnh. Cô gái bị mất thăng bằng nên liền ngã nhào xuống đất, hai mắt Tống Thiên Lộc trợn trừng nhìn người phụ nữ, như thể muốn xé toạc cô gái, sau đó anh ta tức giận hét lên: “Đi du thuyền dạo biển à? Sao cô không đi chết đi! Đến lúc đó tôi sẽ thuê cho cô một chiếc tên lửa, để cho cô thỏa ước mơ bay thẳng lên vũ trụ! Chẳng lẽ cô không nhìn thấy tôi đang rất rối loạn sao, còn cô thì chỉ biết đứng đó lải nhải! Nếu cô có tiền thì tự mà đi thuê du thuyền, rồi tự đi chơi đi! Còn nếu không có tiền thì tránh xa tôi một chút! Tôi cũng không biết sau này mình còn có cơ hội nhìn thấy du thuyền nữa không đấy, cô mau cút ngay cho khuất mắt tôi!”
Cô gái bị anh ta đẩy mạnh đến mức chỉ biết ngơ ngác ngồi đó, thậm chí là còn không khóc nổi, đồng thời cũng quên luôn phải phản ứng như thế nào, cả người cô ta lúc này hoàn toàn cứng đờ trông như một tượng đá, và hai mắt thì chỉ biết nhìn chằm chằm Tống Thiên Lộc, giống như cô ta đang nhìn thấy một con quái vật vậy. Còn mặt mày Tống Thiên Lộc thì tối sầm, anh ta nhận lại chứng minh thư và thẻ ngân hàng của mình từ tay nhân viên lễ tân, rồi quay sang nhìn Hạ Ninh và Thang Lực. Sự kiêu ngạo vốn có của anh ta dường như đã bị dập tắt chỉ trong nháy mắt, hai bả vai của anh ta lúc này cũng xụ xuống. Thang Lực ra hiệu cho anh ta, anh ta liền ngoan ngoãn đi theo. Hạ Ninh nhờ lễ tân gọi giúp bọn họ một chiếc taxi, và một lúc sau chiếc taxi mà bọn họ gọi đã đến nhanh chóng. Ba người lập tức lên xe và thẳng tiến đến sân bay. Trong suốt chuyến đi, Tống Thiên Lộc rất im lặng, thái độ cũng rất hợp tác, tình hình thuận lợi hơn so với dự đoán. Tuy nhiên, Hạ Ninh vẫn không dám buông lỏng cảnh giác, cô luôn lo lắng rằng sự yên lặng của Tống Thiên Lộc lúc này chỉ là bình lặng trước cơn bão, có thể anh ta đang đợi lúc bọn họ mất cảnh giác để bất ngờ tấn công.
Hạ Ninh vẫn giữ tinh thần căng thẳng cho đến khi máy bay chuẩn bị cất cánh. Cả buổi Tống Thiên Lộc đều cúi đầu và lầm lũi đi theo bọn họ, ngoài ra cũng không có hành động gì đặc biệt. Cho đến khi lên máy bay, Hạ Ninh mới dám thở phào nhẹ nhõm một chút, và từ từ cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Ít nhất khi đã lên máy bay, Tống Thiên Lộc sẽ không thể đi đâu cho đến khi máy bay hạ cánh, vậy nên cô không cần phải lo anh ta sẽ kiếm cớ vào nhà vệ sinh hay tìm lý do nào khác để thừa cơ trốn thoát.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT