"Anh có biết người tên Tống Thiên Lộc không?" Hạ Ninh hỏi.
Mã Kinh Vĩ lắc đầu: "Không có ấn tượng, chắc là không quen. Sao thế? Người đó có quen biết với vợ tôi sao?"
"Trước đây Chúc Phán Hương có từng nhắc đến người này với anh không? Hoặc nói cách khác, cô ấy có từng kể với anh rằng ở chỗ làm cô ấy có xích mích hay mâu thuẫn với ai, chẳng hạn như bệnh nhân hay người nhà bệnh nhân không?" Hạ Ninh nhanh trí đổi cách hỏi.
Mã Kinh Vĩ cười khổ, rồi bỗng thở dài một hơi: "Với vợ tôi mà nói, tôi chẳng khác gì một kẻ vô dụng, không kiếm ra tiền, không có tài cán gì, so với cái thùng cơm thì chỉ hơn ở chỗ biết giặt đồ, nấu ăn và lo việc nhà. Ngoài những việc đó ra, tôi chẳng là gì cả, vậy nên cô ấy không bao giờ nói chuyện ở bên ngoài của cô ấy cho tôi nghe.”
“Trước đây tôi cũng từng nghĩ, hay là tìm một vài chủ đề để trò chuyện với cô ấy, xem có cải thiện tình cảm vợ chồng được hay không? Chẳng phải người ta hay nói muốn duy trì hôn nhân thì giao tiếp là thứ quan trọng nhất hay sao? Tôi cũng đã thử trò chuyện với cô ấy, nhưng chẳng mấy khi thành công. Tôi hào hứng kể chuyện ở đơn vị của mình cho cô ấy nghe, nhưng cô ấy chỉ nói: ‘Ai muốn biết mấy chuyện vặt vãnh ở cái trường học tồi tàn của anh?’. Khi tôi hỏi chuyện ở bệnh viện của cô ấy thì cô ấy lại nói: ‘Anh nghe hiểu được chắc?’ Nói chung, khi hai người chúng tôi nói chuyện với nhau thì chỉ toàn dẫn đến cãi vã, ai nấy đều cảm thấy không thoải mái, vậy nên sau này tôi cũng bỏ cái việc nói chuyện ấy luôn. Cô ấy chẳng thèm kể chuyện ở bên ngoài của cô ấy cho tôi nghe, tôi muốn kể chuyện ở trường của mình cho cô ấy nghe thì cô ấy cũng chẳng có hứng thú.”
"Thật là...!" Dù biết mình chỉ là người ngoài cuộc và không nên xen vào, nhưng sau khi nghe Mã Kinh Vĩ kể ra chuyện đó, Tiểu Văn đang ngồi một bên không thể nhịn được liền phát tác sự bất mãn trong lòng: "Một cuộc sống như vậy, một người phụ nữ như thế, vậy mà anh vẫn có thể sống chung được sao? Anh có máu tự ngược đãi bản thân đấy à?"
"Haiz, anh không hiểu đâu. Mỗi người theo đuổi những thứ khác nhau mà." Mã Kinh Vĩ thở dài và buồn bã buồn bã nói với Tiểu Văn: "Tôi không muốn sống tự do tự tại, tôi chỉ muốn có một gia đình yên ổn. Hơn nữa, trước đây tôi từng có cuộc sống như vậy với vợ cũ, đã từng nếm trải cảm giác ấy rồi, vậy nên tôi không muốn sống cô đơn thêm nữa."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT