Quả thật, sau khi nghe Hạ Ninh nói vậy, mẹ của Chúc Phán Hương cũng không thể quyết định được nữa. Trước đó, bàbà ta còn la hét muốn cảnh sát bọn họ bắt người đi, nhưng bây giờ lại bối rối không biết phải làm sao. Bà ta có vẻ không cam tâm buông tha cho Hác Duệ, nhưng lại lo sợ điều mà Hạ Ninh nói sẽ trở thành sự thật. Cuối cùng, thì hai vợ chồng già bọn họ vẫn là người bị thiệt thòi. Sau một hồi đấu tranh nội tâm, mẹ của Chúc Phán Hương quyết định đi thảo luận với cha của Chúc Phán Hương trước khi đưa ra quyết định cuối cùng. Sau khi hai người họ bàn bạc một hồi lâu, cuối cùng cha của Chúc Phán Hương đành phải nghiến răng nói: “Người tốt không so đo với chó”, rồi lập tức thu dọn đồ đạc và cùng mẹ của Chúc Phán Hương rời khỏi nhà của Mã Kinh Vĩ. Trước khi đi, ông ta cũng không quên thúc giục Hạ Ninh nhanh chóng phá án, đừng để con gái mình chết mà không rõ lý do.
Hai người bọn họ đi rất vội, có vẻ là cố tình muốn đi trước khi Hạ Ninh và mọi người rời đi, tránh để bị Hác Duệ tiếp tục làm phiền. Mặc dù Hạ Ninh không thích cha mẹ của Chúc Phán Hương, nhưng cô vẫn phải quan tâm đến sự an toàn của bọn họ, nên cũng ở lại lâu hơn một chút với Đới Húc và Phương Viên. Trong thời gian đó, Hác Duệ lại khá bình tĩnh. Khi xác nhận rằng cha mẹ của Chúc Phán Hương đã thực sự rời đi và sẽ không quay lại, Hác Duệ bất ngờ tuyên bố rằng anh ta sẽ không ở lại căn nhà của Mã Kinh Vĩ nữa, mà sẽ về nhà mình. Nếu anh ta không về thì cha mẹ anh ta sẽ lo lắng và phải đi tìm anh ta khắp nơi.
“Lúc nãy không phải anh vừa nói là định ở lại đây sao? Sao bây giờ lại đột nhiên muốn đi rồi?” Hạ Ninh hỏi.
Hác Duệ không mấy bận tâm liền nói: “Ai mà thèm ở lại cái ngôi nhà tồi tàn này chứ! Nếu không phải vì muốn đuổi hai con chó già kia đi thì tôi cũng đâu thèm ở lại! Trước đó cho dù tôi có chìa khóa nhưng tôi có thèm qua đây một lần nào đâu! Nhưng tôi sẽ vẫn để mắt đến hai con chó già đó, nếu bọn chúng dám quay lại làm loạn thì lần này tôi tuyệt đối sẽ không nương tay với chúng nữa.”
Sau khi nói xong, Hác Duệ cũng nhanh chóng rời đi không chút do dự, và anh ta cũng không thèm ngoái lại nhìn lại dù chỉ là một cái, bỏ lại căn nhà của Mã Kinh Vĩ cho Hạ Ninh và những “cán bộ khu phố” lần đầu gặp mặt.
Dù sao thì, từ Hác Duệ, Hạ Ninh cũng đã thu được một thứ có thể coi là thành quả, dù không biết liệu nó có đáng gọi là thành quả hay không. Vô tình, tình huống có thể trở nên hỗn loạn đã được giải quyết một cách êm đẹp.
Sau khi rời khỏi nhà của Mã Kinh Vĩ, Hạ Ninh lập tức cảm ơn Phương Viên và Đới Húc, rồi một mình lái xe của Thang Lực đến bệnh viện gặp Mã Kinh Vĩ và giải thích tình hình ở nhà cho anh ta nghe. Ban đầu, Mã Kinh Vĩ có vẻ khá lo lắng, sợ phải nghe những tin xấu mà anh ta không thể chịu đựng được. Tuy nhiên, khi nghe nói cha mẹ của Chúc Phán Hương vì sợ Hác Duệ nên đã vội vã bỏ đi, và Hác Duệ cũng vì “hai con chó già” đã rời đi mà không còn hứng thú ở lại, anh ta gần như không tin vào tai mình, anh ta bối rối phải hỏi đi hỏi lại Hạ Ninh vài lần thì mới dám tin vào thực tế này, rồi sau đó anh ta chợt thở dài một hơi thật sâu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT