Thang Lực cười gượng nhìn cô, rồi ngoan ngoãn nhận lấy thuốc từ tay Hạ Ninh, sau đó anh nhanh chóng nuốt nó xuống, rồi không nhịn được liền thở dài. Anh vốn là một người khỏe mạnh và có thân hình cường tráng, vậy mà bây giờ lại gặp tình trạng nôn mửa và tiêu chảy bất ngờ như thế này. Tuy không phải là bệnh gì nghiêm trọng, nhưng lại khiến cơ thể anh trở nên yếu đi rõ rệt. Trong lòng anh cũng hiểu rõ nguyên nhân mà Hạ Ninh vừa nhắc. Nhưng với tính cách của mình, dù biết rõ nhưng anh cũng không muốn nói lời trách móc, vậy nên ngoài nụ cười gượng ra thì anh thực sự không biết phải đáp lại như thế nào.
Hạ Ninh nhìn thấy bộ dạng của anh thì trong lòng cô không khỏi cảm thấy bực bội, nhưng cô tự nhủ mình không được xen vào chuyện người khác. Dù sao đây là chuyện giữa Thang Lực và hàng xóm cũ của anh, và cũng không có liên quan gì đến cô. Là một người đồng nghiệp và cộng sự, cô thấy mình không nên can thiệp hay bênh vực quá nhiều về các mối quan hệ riêng tư của anh.
Sau khi uống thuốc, Thang Lực lại muốn nhanh chóng rời đi. Lúc nãy ở lại bệnh viện khám bệnh đã tốn không ít thời gian, giờ bệnh cũng đã khám xong rồi, thuốc cũng đã uống rồi, cho nên anh càng không muốn nán lại thêm ở đây. Nhưng có lẽ là do kiệt sức, vậy nên khi vừa đứng lên, anh lập tức cảm thấy chân tay mình mềm nhũn, và bước đi cũng rất loạng choạng, may mà Hạ Ninh đã nhanh tay kéo anh lại rồi ấn anh ngồi lại xuống ghế.
"Lúc này mà còn đòi làm anh hùng cái thế gì nữa hả?" Hạ Ninh không thể kìm nén được nữa: "Anh nghĩ mình là người sắt à? Đến sắt còn gỉ, huống chi là anh? Đừng tỏ ra mình là người cứng cỏi nữa, đang bệnh thì ngồi yên đấy, suốt ngày cứ muốn làm anh hùng chi thế không biết.”
"Không sao đâu, chỉ là đau bụng một chút thôi mà..." Thang Lực cố gắng xoa dịu tâm trạng không vui của Hạ Ninh.
Ai ngờ câu nói đó của anh lại như đổ thêm dầu vào lửa. Cơn giận của Hạ Ninh vốn như ngọn lửa nhỏ nay bỗng chốc bùng lên thành một ngọn lửa lớn. Cô nhíu mày, trừng mắt nhìn anh, và thậm chí là còn nghiến răng nói: "Phải, chỉ là một chuyện nhỏ thôi mà! Chẳng phải chỉ là vì uống hai bát canh gà thiu mà bị viêm dạ dày cấp tính thơi sao! Chuyện nhỏ mà, cũng đâu có chết được, có đúng không?"
Thang Lực bối rối nhìn cô và nhất thời không biết phải trả lời như thế nào. Khách quan mà nói, viêm dạ dày cấp tính không phải là bệnh nặng. Hơn nữa, anh đã uống thuốc, chắc chắn là sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng anh không phải là người thiếu tinh tế đến mức đáp lại một cách ngớ ngẩn như vậy, bởi nếu anh thật sự gật đầu đồng ý, thì chắc chắn là Hạ Ninh sẽ không chỉ tức giận mà còn bùng nổ thêm nữa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play