Một lúc sau, Thang Lực đã dẫn cha mẹ của Chúc Phán Hương trở lại. Mã Kinh Vĩ vốn đang ngồi thõng vai, vẻ mặt tràn đầy mệt mỏi và uể oải, nhưng khi nhìn thấy bọn họ trở lại, anh ta lập tức thay đổi tư thế ngồi thẳng lưng, toàn thân cũng bất giác trở nên căng cứng như thể muốn giữ vững một tư thế nghiêm trang. Mẹ của Chúc Phán Hương ngay khi bước vào văn phòng đã không ngừng nhìn chằm chằm vào Mã Kinh Vĩ với vẻ mặt đầy thù hận, khiến cho anh ta càng cảm thấy lo lắng và bồn chồn hơn.
Hạ Ninh thấy tình hình này không ổn, nên bèn mở lời với Mã Kinh Vĩ: “Thế này đi, chúng tôi có vài lời cần trao đổi thêm với cha mẹ của Chúc Phán Hương. Anh về trước đi nhé, khi nào có thêm thông tin chúng tôi sẽ liên lạc với anh ngay.”
Mã Kinh Vĩ tất nhiên chỉ mong có thể rời khỏi đây càng sớm càng tốt, thế nên anh ta liền vội vàng gật đầu đồng ý, nhưng mẹ của Chúc Phán Hương thì không chịu, bà ta đột ngột đứng dậy chắn ngang lối ra của Mã Kinh Vĩ và dùng ánh mắt sắc như dao lườm anh ta. Mã Kinh Vĩ thấy vậy thì không dám nói gì và cũng không dám tiến thêm một bước nữa, sau đó mẹ của Chúc Phán Hương liền quay sang nhìn Hạ Ninh và nói: “Cô gái trẻ này, sao chưa hỏi rõ ràng mà đã thả người đi rồi? Con gái tôi lấy hắn ta, sống với hắn ta, giờ thì sao đây? Người còn sống sờ sờ lại đột nhiên biến mất, chuyện này sao hắn ta lại không có liên quan được chứ? Tôi nói cho cậu biết, Mã Kinh Vĩ, hôm nay cậu đừng mong dễ dàng rời khỏi đây! Nếu cậu không giải thích rõ ràng với chúng tôi, chúng tôi sẽ cho cậu biết thế nào là lễ độ!”
Hạ Ninh thấy vậy thì không dám ép Mã Kinh Vĩ đi, vì sợ làm cha mẹ của Chúc Phán Hương nổi giận. Tránh mặt được lúc này, nhưng đâu có gì dám chắc bọn họ không đi tìm Mã Kinh Vĩ rồi gây rắc rối cho anh ta sau lưng, vậy thì sẽ càng phiền phức hơn. Nếu suy nghĩ ở một góc độ khác, tuy thái độ của cha mẹ của Chúc Phán Hương có hơi thái quá, nhưng đứng trên lập trường của bọn họ, con gái của mình có thể đã gặp chuyện không hay, và ở thành phố A này chỉ có Mã Kinh Vĩ là người thân duy nhất của cô ta. Là cha mẹ vợ, bọn họ đổ lỗi cho Mã Kinh Vĩ vì không chăm sóc tốt cho con gái mình khiến con gái mình gặp chuyện cũng không phải là không có lý. Cho dù Mã Kinh Vĩ có cảm thấy oan ức đến đâu, thì chuyện anh ta nên giải thích rõ ràng với cha mẹ vợ của mình cũng là hợp tình hợp lý.
Nghĩ vậy, Hạ Ninh liền thay đổi ý định, và quay sang nói với Mã Kinh Vĩ: “Hay là thế này, anh nói lại với cha mẹ vợ của mình tại sao trước đây Chúc Phán Hương lại bỏ đi, để cho bọn họ hiểu rõ hơn tình hình.”
Mã Kinh Vĩ rõ ràng không thích gợi ý này của Hạ Ninh, nhưng dưới tình thế bắt buộc, anh ta cũng không có lựa chọn nào khác. Thế nên sau đó anh ta đành rụt rè ngồi lại ghế, rồi sợ sệt cúi đầu lắp bắp kể lại mọi chuyện. Đại khái là, hai vợ chồng bọn họ cãi nhau vì chuyện sinh con, Chúc Phán Hương lại giận dỗi bỏ đi như những lần trước. Anh ta cũng có tìm khắp nơi nhưng vẫn không thấy, và cũng đã liên lạc với tất cả người quen và họ hàng ở địa phương nhưng vẫn không có kết quả, cuối cùng anh ta chỉ còn nước báo cho cảnh sát nhờ bọn họ giúp đỡ một tay. Sau đó, anh ta được đội cảnh sát hình sự gọi tới sở để hỏi một số câu hỏi.
Sau khi nghe xong, mẹ của Chúc Phán Hương lập tức nổi đóa và liền mắng chửi ngay: “Tôi biết mà! Lại là cái đồ khốn nạn nhà anh! Con gái tôi có lỗi gì với anh đâu chứ? Một cô gái trẻ ngoan hiền lại đi lấy một tên đàn ông đã góa vợ như anh. Con tôi là người trong sạch, lấy anh là nhục nhã lắm rồi, thế mà anh còn muốn gì nữa? Hả? Sao không nói gì? Bộ anh câm rồi à? Anh nhìn lại mình xem mình là loại người gì! Suốt ngày chỉ đòi con với cái! Nếu giỏi thì tự đẻ lấy đi, đừng có suốt ngày trông chờ vào con gái tôi! Tôi nói cho anh biết, nhà họ Chúc chúng tôi không nợ nần gì anh cả! Chúng tôi gả con gái cho anh đã là nghìn lần không muốn, thế mà chỉ vì chuyện con cái mà anh lại ép nó thành ra như vậy.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT