Thang Lực vốn có khả năng nhớ đường khá tốt, trước khi lên đường anh đã kiểm tra vị trí của nhà máy ngừng hoạt động này trên điện thoại. Trong suốt đoạn đường, anh không cần phải kiểm tra lại lần nào nữa và đã tới hiện trường một cách thuận lợi. Khi tới nơi, hàng rào bảo vệ đã được dựng lên. Trong khuôn viên nhà máy vốn dĩ trống trải và yên tĩnh, lúc này lại tụ tập khoảng hơn mười người. Tất cả đều là thanh niên, trông như ở độ tuổi hai mươi mấy, đứng co ro trong cơn gió lạnh, dáng vẻ người nào người nấy đều run rẩy như nhau. Bọn họ rõ ràng không phải là cảnh sát, trang phục cũng không giống công nhân làm ca đêm. Hơn nữa, nhà máy này đã ngừng hoạt động từ lâu, các công nhân đã sớm nghỉ việc và tìm công việc mới.
“Đã khuya thế này rồi sao lại có nhiều người tụ tập ở đây như vậy chứ?” Hạ Ninh cảm thấy khá bất ngờ.
Thang Lực cũng không ngờ sẽ gặp cảnh tượng như vậy. Tuy nhiên, ngoài mặt anh vẫn giữ bình tĩnh, anh vừa lái xe vừa cẩn thận quan sát đám người đó. Thấy bọn họ đều run rẩy vì lạnh và mặc những bộ quần áo mỏng manh thời trang, trong đó có vài cô gái tóc dài xõa ra, chân còn mang giày cao gót, đang tụm năm tụm bảy lại với nhau như thể đang tìm kiếm chút hơi ấm từ nhau. Với sự trợ giúp của đèn xe và đèn chiếu sáng có thể thấy rõ lớp trang điểm tinh tế trên khuôn mặt của bọn họ, nhưng vì quá lạnh, nên bọn họ cũng chẳng còn quan tâm đến hình tượng của mình nữa. Cạnh đó còn có một nam thanh niên mặc quần bò ống thun đứng gần nhất với chiếc xe của Thang Lực. Trông cậu ta có vẻ như không quá hai mươi tuổi, dáng vẻ cố tỏ ra bình tĩnh và không sợ hãi nhưng đôi chân run rẩy của cậu ta đã tố cáo tất cả."
Tại sao vào một đêm lạnh lẽo như vậy lại có nhiều người tụ tập ở đây vậy chứ?
Sau đó hai người Thang Lực xuống xe và chuẩn bị tiến vào kho hàng nơi xảy ra vụ việc thì bắt gặp Đường Hồng Nghiệp đang đi tới chỗ bọn họ. Biểu cảm của anh ta có vẻ không được bình tĩnh cho lắm. Thấy bọn người Thang Lực đến gần, anh ta liền vội vã vẫy tay như muốn nói điều gì đó. Hai người Thang Lực thấy vậy thì liền dừng chân chờ anh ta tới gần.
“Lão Thang, anh vào trong xem qua đi. Hạ Ninh, tôi nghĩ cô không nên vào đâu, chắc chắn là cô sẽ không chịu nổi.” Anh ta vừa nói vừa thở hổn hển, có vẻ như đang cố gắng điều chỉnh trạng thái của mình: “Tôi làm việc lâu hơn chút, nên kinh nghiệm cũng nhiều hơn, nếu không nhờ ý chí đủ mạnh thì tôi đã ói ở trong đó rồi... Aiz, không thể nói nhiều, bụng tôi giờ vẫn còn đang lộn hết cả lên đây này."
“Có phải rất kỳ quặc không?” Hạ Ninh nhíu mày và đoán mò về điều Đường Hồng Nghiệp vừa nói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT