Thang Lực dường như nhận ra sự phân vân của Hạ Ninh, nhưng anh không vội vàng lên tiếng làm phiền cô, để Hạ Ninh lặng lẽ tổng hợp lại, và cho cô thêm một chút thời gian để suy nghĩ, sau đó anh mới tiến lại gần, nhẹ nhàng vỗ vai cô, và nói: "Đừng vội, mọi chuyện sẽ sớm có câu trả lời thôi."
Hạ Ninh nhanh chóng trở lại với hiện thực, sau khi nghe thấy lời của Thang Lực, cô cũng nghiêm túc gật đầu với anh. Mặc dù một câu an ủi đơn giản như vậy không thể khiến cô không còn bận tâm về những nghi ngờ trước đó, nhưng trạng thái bình tĩnh của Thang Lực lại có một sức ảnh hưởng không thể nói rõ, khiến cho cảm xúc bất an của cô trước đó từ từ hạ nhiệt.
"Đi thôi, chúng ta đến nhà Hứa Tĩnh. Bà ta vừa gọi điện thoại cho tôi." Thang Lực nói với Hạ Ninh.
Khi Hạ Ninh nghe xong câu đó thì lập tức tỉnh táo lại, cô vội vàng đứng dậy đi theo Thang Lực xuống lầu. Sau khi xác nhận qua cảnh sát giao thông rằng biển số xe của Trang Văn Bân và vụ tai nạn gần như không thể kiểm tra thêm được, cách khả thi nhất lúc này chính là tìm kiếm thêm manh mối từ phía Hứa Tĩnh. Hạ Ninh cảm thấy rằng vụ tai nạn của Trang Văn Bân và Điêu Niệm Hoa không chỉ là bước ngoặt kết thúc mối quan hệ của bọn họ mà còn có ảnh hưởng quan trọng đối với vụ án này.
Khi hai người bọn họ đến nhà Hứa Tĩnh, ngay khi vừa bước vào cửa, thì bọn họ đã nhìn thấy phòng khách của bà ta đang chất đầy những đồ đạc lộn xộn. Hứa Tĩnh vừa mở cửa mời bọn họ vào, vừa có chút ngượng ngùng giải thích: "Xin lỗi nhé, nhà tôi hơi bừa bộn, để cho hai người chê cười rồi. Bình thường tôi không mang những bức ảnh gia đình ra cho ai xem, nên tôi đã nhét hết chúng vào sâu trong tủ, giờ tìm ra thì đồ đạc đều bị làm lộn xộn lên hết. May mà bức ảnh tôi từng nhắc đến đã tìm được, đợi một chút tôi sẽ đưa cho các người xem ngay."
"Không ngờ lần này bà lại hợp tác khá nhiệt tình, tôi thực sự thấy có hơi không quen đấy." Hạ Ninh nhìn Hứa Tĩnh bận rộn tìm ảnh và không nhịn được liền lên tiếng trêu đùa.
"Hả… Tôi vừa để nó ở đây mà, sao lại biến mất mất rồi nhỉ…" Hứa Tĩnh vừa lục lọi trên bàn cà phê đầy đồ đạc, lúc này bà ta mới nghe thấy Hạ Ninh nói gì.  Bà ta liền ngẩng đầu lên, và có chút xấu hổ mỉm cười, dù trước đây bà ta có hành động thái quá và cố tình gây rối, nhưng giờ đây chẳng thể nào nói gì để biện minh, chỉ có thể thẳng thắn nói: "Bây giờ tôi đang chịu trách nhiệm về mình, chứ không phải là vì Trang Văn Bân. Dù sao thì tôi cũng đã nói thật ra hết mọi chuyện rồi, nên giờ tôi cũng không sợ các người chê cười gì nữa. Tôi không buồn về cái chết của Trang Văn Bân, dù lý do có là gì đi chăng nữa, thì đó là nghiệp do ông ta tự gây ra. Trời có mưa, người có họa, khi báo ứng đến rồi thì cũng chẳng có gì phải tiếc nuối. Ông ta sống như thế thì cho dù đã chết thì cũng chẳng có gì đáng tiếc, giờ ông ta chết rồi, tôi sẽ nói là bị ai đó giết, ít nhất là cũng có thể giữ lại thể diện cho mình. Nếu giả vờ đau buồn thì mới là lạ. Trước đây tôi đúng là có chút ngớ ngẩn mà." (Măng Cụt x TYT)

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play