Không ngờ chỉ mới hỏi thăm bác sĩ một chút mà đã bị bác sĩ phàn nàn như vậy, Hạ Ninh cũng cảm thấy hơi ngạc nhiên một chút, sau đó trong lòng cô cũng đã có dự đoán sơ bộ. Cô lập tức xin lỗi bác sĩ, rồi mới quay lại hướng giường bệnh nơi Quan Tâm đang nằm. Lúc này, Thang Lực đã gặp được Quan Tâm, anh đang đứng bên cạnh giường bệnh, Quan Tâm vẫn còn đang nằm đó, ánh mắt bị Thang Lực che khuất nên không nhìn thấy Hạ Ninh đang tiến lại gần. Hạ Ninh đi đến gần, vừa lúc nghe thấy Quan Tâm đang nói chuyện với Thang Lực, giọng nói nghe vô cùng yếu ớt, có vẻ như rất yếu đuối, như thể đang rất mệt mỏi và có chút uất ức.
“Trước đó em đã gọi điện cho anh, là chị đại nghe máy. Em có nói với chị ấy là em không được khỏe, cả người thấy khó chịu vô cùng, không thở được, đầu cũng chóng mặt, hai mắt thì tối sầm lại, khó chịu đến mức không chịu nổi, bảo chị ấy nói với anh là gấp rút gọi lại cho em, nếu không thì giúp đưa em vào bệnh viện. Em ở thành phố A không có ai thân quen, chỉ có anh là người quen, ngoài anh ra thì em cũng chẳng biết nhờ ai nữa…”, Quan Tâm nói đến đây còn bày đặt nghẹn ngào một chút: “Kết quả em chờ đợi mãi mà vẫn không thấy anh đến, em thật sự khó chịu quá, không thể đợi được nữa, nên chỉ có thể đành tự mình đến bệnh viện… Anh Thang Lực, sao anh lại đến muộn như vậy chứ? Nếu em không kiên trì gọi cho anh thì chắc là anh cũng không đến đây đâu đúng không? Anh không biết em bị bệnh sao? Là vì công việc quá bận rộn hay là chị đại không nói cho anh biết em bị bệnh?”
Thang Lực không trả lời, Hạ Ninh cũng không có ý định lén lút đứng nghe hai người bọn họ nói chuyện. Cô bước đến một cách thoải mái, vừa nghe thấy tiếng bước chân, đoán là cô đã đến, Thang Lực liền nhường lại một chút không gian, Hạ Ninh cười mỉm nhìn Quan Tâm. Quan Tâm lập tức sửng sốt, cô ta có vẻ không ngờ cô cũng đi cùng Thang Lực đến đây, nên sắc mặt lập tức trở nên khó coi, cô ta đảo mắt một vòng, nhưng không mở miệng chào hỏi Hạ Ninh, mà chỉ nhìn Thang Lực với ánh mắt cầu cứu, giọng nói yếu ớt gọi một tiếng: “Anh Thang Lực…” (Măng Cụt x TYT)
Thang Lực không trả lời, mà quay sang hỏi Hạ Ninh: “Bác sĩ nói sao?”
Khi vừa nghe vậy, cả người Quan Tâm lập tức có chút căng thẳng, sắc mặt cũng trở nên khó đoán, cuối cùng, cô ta vội vàng nói trước khi Hạ Ninh kịp lên tiếng: “Anh Thang Lực, anh đừng hỏi nữa, em không sao đâu, dù có khó chịu thế nào em cũng chịu đựng được mà. Anh hỏi như vậy khiến chị đại cảm thấy khó xử lắm, chắc là chị ấy nghĩ em không có gì nghiêm trọng, nếu không thì cũng đã không để anh đến muộn như vậy rồi. Em đã làm phiền anh rồi, anh Thang Lực, xin lỗi anh… Nếu em có thể nhờ ai khác thì em đã không để anh phải chạy đến bệnh viện vào giờ này…”
“Cô ấy nói với anh rồi.” Thang Lực đột nhiên lên tiếng, “Là do anh bận quá nên giờ mới có thời gian.”
Câu trả lời này khiến cả Hạ Ninh và Quan Tâm đều ngạc nhiên. Có lẽ Thang Lực chưa thực sự hiểu rõ, nhưng cả Hạ Ninh và Quan Tâm đều biết rõ, trong cuộc điện thoại trước, Quan Tâm hoàn toàn không hề đề cập đến việc mình bị bệnh hay không khỏe, và Hạ Ninh cũng không hề nhắc chuyện này cho Thang Lực. Nhưng giờ đây, người trong bóng tối như anh lại nói dối một cách tự nhiên như thế, giọng điệu vô cùng chắc chắn và đầy sự khẳng định.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play